Nhưng ngay sau đó ánh mắt Phương Tử Anh không cam lòng thất bại, lóe lên vẻ nham hiểm, hai tay siết chặt chuôi kiếm, chậm rãi giơ lên qua đỉnh đầu.
Chỉ thấy phía sau hắn xuất hiện một luồng chân khí như Sơn Nhạc.
Một ảo ảnh cực kỳ lớn kiêu ngạo đứng trên Sơn Nhạc.
Ảo ảnh đó vung tay lên, một luồng kiếm khí hùng mạnh đánh thẳng về phía Tiêu Chính Văn.
Nhìn thấy cảnh tượng này tất cả mọi người đều ngạc nhiên thốt lên.
Bởi vì đây đã không còn là một đòn tấn công bình thường nữa mà có cả uy lực trời đất, khí thế vạn vật tạo ra một vực trường, chỉ cần là những vật ở trong khu vực mà Phương Tử Anh khống chế thì đểu bị Phương Tử Anh kiểm soát.
Thậm chí ngay cả đất trời.
Đây là đòn đánh thần kỳ ngoài vũ trụ điển hình, cực kỳ hiếm thấy ở ngoài lãnh thổ.
Dù là đám người lão làng ở ngoài lãnh thổ cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh chứ đừng nói là một chàng trai như Tiêu Chính Văn.
“Mặc dù tôi không thể so được với Lục Tiêu Dao, nhưng chém anh vẫn…”
Hắn còn chưa nói hết câu, viên đá nhỏ đó đã xuyên qua kiếm khí của Phương Tử Anh, lập tức bị hòn đá đánh trúng.
“Phụt!”
Phương Tử Anh nôn ra ngụm máu, sau đó rơi từ trên cao xuống ngã lên võ đài.
Khi nhìn thấy nửa người Phương Tử Anh bị hòn đá đập vào, mọi người đều ớn lạnh.
Đó là Phương Tử Anh đấy, gần một trăm năm nay là người dẫn đầu trong giới trẻ thành Đại Phong.
Nhưng lại bị một viên đá nhỏ Tiêu Chính Văn ném bừa đánh cho bị thương nặng.
“Chuyện… chuyện này không thể nào”.
Lúc này Phương Tử Anh nổi giận đùng đùng.
Ngay khi khí tức của hắn ập đến, ngay cả ngọn núi cách đó vài mét cũng trở nên bằng phẳng.
Nhưng hắn chưa kịp đứng lên, một chiếc giày quân đội sáng bóng đã đạp lên đỉnh đầu hắn khiến mặt hắn áp xuống đất.
Không để Phương Tử Anh phản kháng, Tiêu Chính Văn đã nhấc chân lên đá vào mặt Phương Tử Anh.
“Bốp!”