Khi kiếm của Trần Phong va chạm với con dao quân đội năm cạnh, phát ra ánh sáng chói lọi.
Nhưng khi ánh sáng thần bí tiêu tan, Tiêu Chính Văn vẫn bình an vô sự.
Nhìn thấy cảnh này, Trần Phong vô cùng kinh ngạc.
Đòn này gần như vận dụng hết sức mạnh của hắn, bao gồm cả thuật pháp và trận pháp, ngay cả Hồng Ấn cũng không dám khinh thường.
Vậy mà Tiêu Chính Văn lại có thể đỡ đòn nhẹ nhàng như vậy, sao có thể chứ?
Trần Phong há to miệng, nhìn bóng lưng Tiêu Chính Văn với vẻ khó tin.
“Phập!”
Chấn động hư không!
Một luồng kiếm khí âm nhược đâm về phía xương sườn trái của Tiêu Chính Văn.
Kiếm của Dạ Ma Thiên không có sức mạnh to lớn, nhưng lại vô thanh vô tức, nhát kiếm này chứa đựng những gì gã được học cả đời.
Sức mạnh âm nhược xuyên qua trời đất, có sức mạnh xé toạc hư không.
“Bùm bùm bùm!”
Dường như cả hư không cũng không thể chịu nổi sức mạnh này, tạo ra vô số tiếng nổ.
Nhát kiếm này quá mạnh mẽ, thậm chí còn mạnh hơn gấp trăm lần so với nhát kiếm cắt cứt kết giới vũ trụ của Dạ Ma Thiên.
Nhưng khi đối mặt với đòn tấn công này, Tiêu Chính Văn chỉ nhẹ nhàng phất tay, con dao quân đội năm cạnh phóng ra, đối mặt với thanh kiếm khổng lồ.
“Keng!”
Một tia sáng bạc lóe lên, sau đó ánh sáng lan ra khắp nơi như một vòng mặt trời chói lọi.
Giống như một quả bom hạt nhân khổng lồ được kích nổ trên không trung, chùm sáng cực mạnh khiến tất cả mọi người vội vàng né tránh, không ai dám nhìn thẳng.
“Phá!”
Tiêu Chính Văn nổi giận gầm lên, con dao quân đội năm cạnh lại phóng lên, phát ra tiếng kêu lớn.