Chương 487: Mày phải chết
Tiêu Chính Văn dừng xe mô tô giữa ngã tư đường, đối diện anh là năm gã mặc vest đen đang liên tục rú ga, những chiếc mô tô phát ra tiếng “vù vù” ầm ĩ.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng quan sát, toàn thân tỏa ra sát khí kinh người.
Anh nhìn năm người đối diện, thấy rõ nụ cười lạnh lùng khinh bỉ của chúng qua lớp mũ bảo hiểm.
Khoảng cách giữa hai bên ước chừng mười mét, đối với mô tô mà nói thì chỉ cần vài giây để áp sát.
Hai gã trong số đó tăng ga, lao nhanh về phía Tiêu Chính Văn, đồng thời rút mã tấu trong người ra, chém thẳng về phía đầu anh!
Đôi mắt Tiêu Chính Văn lạnh lùng, lập tức nhả phanh, tăng ga lao xe về phía hai gã đó.
Tại thời điểm hai gã kia vung dao ra chém, Tiêu Chính Văn nhấc cao đầu xe, toàn bộ phần đầu xe được nhấc lên không trung.
“Keng!”
Lưỡi dao chém trúng đầu xe, bắn ra tia lửa.
Hai tay Tiêu Chính Văn vẫn nắm chặt tay lái, cả người bay lên cao, tung một cước đá bay tên bên phải ra khỏi xe.
Sau đó, anh lại vững vàng ngồi trên xe, cả người và xe tiếp đất nhẹ nhàng, một pha di chuyển tuyệt đẹp như trong phim.
Tên cầm đầu đứng phía sau ba gã còn lại, trông thấy thực lực Tiêu Chính Văn bất phàm như vậy, khóe miệng âm thầm cười khẩy, móc từ trong ngực ra một khẩu súng ngắn rồi nhằm ngay sau lưng Tiêu Chính Văn mà bóp cò.
Đoàng!
Một tiếng súng vang lên, viên đạn xé gió lao tới bắn vào phía sau lưng Tiêu Chính Văn.
Không kịp suy nghĩ, anh liền quay lưng lại, trong tay phóng ra cây dao găm quân đội năm cạnh về phía ba người đằng sau.
Tất cả sự việc diễn ra trong tích tắc, đối phương căn bản không ngờ được rằng Tiêu Chính Văn sẽ giấu dao găm quân đội trong người, chúng trơ mắt nhìn dao phóng về phía mình.
Rầm!
Hai tên trong số đó ngã xuống, dao găm quân đội năm cạnh sáng quắc đâm thẳng xuyên lồng ngực chúng, máu nhuộm đỏ thẫm cả một mảng áo.
Tên cầm đầu kia nghiêng người tránh được, dao găm quân đội năm cạnh đâm trúng cánh tay hắn.
Hắn vừa chuẩn bị nổ súng lần nữa thì nhận được chỉ thị từ tai nghe. Hắn lạnh lùng trừng mắt liếc xéo Tiêu Chính Văn rồi quay đầu xe rời đi.
Tiêu Chính Văn cũng không ngốc đến mức buông tha cho đối thủ định bỏ chạy, anh nhanh chóng đuổi theo hắn.
Khi Tiêu Chính Văn đuổi theo đến bãi đỗ xe bỏ hoang, anh nhìn thấy một chiếc mô tô vứt ở đó, cùng với vài chiếc xe thương vụ màu đen.
“Ha ha, thằng ranh, mày giỏi lắm, dám đuổi tới nơi này, đúng là không sợ chết!”
Một người đàn ông mặc quần áo thể thao màu đen, trên mặt đeo kính râm, ở thái dương có một vết sẹo dữ tợn, ngồi trên đầu một chiếc xe hỏng ở bãi đỗ xe. Tay hắn đùa nghịch con dao găm sáng loáng, mắt nhìn Tiêu Chính Văn xuất hiện ở góc đường, khóe miệng không khỏi nhếch lên nụ cười nham hiểm.
Tiêu Chính Văn đứng ở cửa bãi đậu xe bỏ hoang, chăm chú quan sát. Có tổng cộng năm người, bốn nam một nữ, ngoài trừ kẻ vừa mở miệng nói chuyện kia, còn lại bốn tên người khác hoặc ngồi hoặc đứng bên cạnh hắn.
Người phụ nữ mặc quần đùi da và áo yếm màu đen, lại khoác thêm một chiếc áo khoác bằng da cùng màu, tóc tết kiểu đuôi ngựa, giắt hai thanh mã tấu ở hai bên hông. Ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn, toát lên vẻ hung hăng hiếu chiến.
Cả năm người đều là những nhân vật lợi hại hung tợn.
Tiêu Chính Văn nhìn lướt qua từng người, đánh giá thực lực của chúng, đều là cấp bậc quân vương chuẩn một sao.
Đặc biệt là người đàn ông đeo kính râm đang nghịch dao găm trong tay kia, hẳn phải là sức mạnh quân vương huyền hai sao!
Tuy nhiên, trong mắt Tiêu Chính Văn, những kẻ này đều không đáng nhắc tới.
Lúc này anh đang bừng bừng lửa giận, ai dám ngăn cản anh chính là đi tìm cái chết.
“Này, thằng ranh con, đến đây rồi thì bỏ mạng lại đi”.
Một gã đàn ông cao to có vẻ ngoài dữ tợn đắc ý cười nói, cánh tay hắn quấn băng, rõ ràng hắn chính là gã lái mô tô lúc nãy đã bỏ chạy.
“Mày phải chết”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn hắn, đôi mắt lóe lên tia rét lạnh, khiến gã đàn ông lái mô tô run lẩy bẩy.
Ánh mắt quái quỷ gì thế?
Sao lại kinh khủng thế này!
Đây là lần đầu tiên gã lái mô tô nhìn thấy ánh mắt khủng bố như vậy, giống như Diêm Vương bước ra từ chín tầng địa ngục, khiến hắn thất thần!
“Thật ngạo mạn! Mày đúng là chán sống rồi!”
Gã lái mô tô lập tức tỉnh táo lại, lao nhanh tới, siết chặt nắm đấm, đánh thẳng về phía Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng hừ một tiếng, không hề nương tay, lập tức phản đòn dùng một tay giữ chặt nắm đấm của hắn.
Sau đó, anh đá một cước thật mạnh vào chính giữa lồng ngực hắn ta.
Bịch!
Cú tung chân mạnh mẽ đá hắn bay ra xa năm mét, ngã vào đống xe phế liệu phía sau.
Ầm ầm!
Một loạt xe phế liệu phía sau bị va đụng mạnh, ầm ầm đổ xuống, toàn bộ đè lên người gã lái mô tô, không rõ hắn còn sống hay đã chết.
Bốn tên sát thủ còn lại trông thấy Tiêu Chính Văn đá bay gã lái mô tô chỉ bằng một cước, lập tức nâng cao cảnh giác.
Tiêu Chính Văn siết chặt nắm đấm, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo vô hạn.
“Nói cho tao biết, kẻ đứng sau chúng mày là ai?”
“Ha ha, quả nhiên có chút thực lực, nhưng chúng tao cũng có quy tắc riêng, muốn biết thì tự tới đây mà hỏi!”
Tên đeo kính đen cũng không thèm để ý tình trạng gã lái mô tô, hai mắt hắn nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, sát khí ngút trời!
“Tao đã cho chúng mày cơ hội, nếu vẫn muốn chết thì tao sẽ cho chúng mày được toại nguyện!”
Tiêu Chính Văn thấp giọng quát, giọng nói lạnh lùng cực điểm.
…
Cùng lúc đó, một người đàn ông mặc áo choàng tắm màu trắng, đang ngồi trong phòng tổng thống, thảnh thơi nghe nhạc. Hắn đang nhìn Khương Vy Nhan nằm trên giường lớn, ánh mắt lộ ra vẻ thèm khát bỉ ổi.
Không ai khác, hắn chính là Bạch Thanh Xuyên!
Cuối cùng cũng cướp được người phụ nữ này về tay!
Hắn đã đợi ngày này từ rất lâu rồi!
So với đám hot girl nổi tiếng trên mạng ở tỉnh, Bạch Thanh Xuyên yêu thích người phụ nữ như Khương Vy Nhan hơn.
Cảm giác chinh phục này rất kích thích!
Hắn nhấp một ngụm rượu vang trên bàn, sau đó khẽ ngân nga một giai điệu, khóe miệng nhếch lên, chậm rãi bước đến gần Khương Vy Nhan, cúi người xuống, chóp mũi ghé vào vai Khương Vy Nhan khẽ ngửi, lộ ra vẻ say mê: “Thật tuyệt vời!”.
Bạch Thanh Xuyên nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Khương Vy Nhan, sau đó vuốt nhẹ từ trên đầu xuống vai, cảm nhận làn da trắng nõn non mịn của cô, sau đó đưa tay kéo khóa váy sau lưng!
Tuy nhiên, đúng lúc này, Khương Vy Nhan đột nhiên tỉnh lại, cảm nhận được bên cạnh có người, lập tức xoay người lại, nhìn thấy Bạch Thanh Xuyên đang nở cười xấu xa dâm đãng!
“Là anh? Đây là đâu, sao tôi lại ở đây?”
Khương Vy Nhan vô cùng sợ hãi, đầu óc choáng váng. Cô chỉ nhớ mình bị bắt lên xe, rồi sau đó bị ai đó làm cho hôn mê, vừa tỉnh lại thì đập ngay vào mắt là Bạch Thanh Xuyên đang mặc áo choàng tắm.
Khương Vy Nhan trốn vào góc giường, dáng người xinh đẹp cùng làn da trắng nõn vô cùng quyến rũ. Cô muốn bỏ chạy nhưng người lại không có chút sức lực nào, đầu óc cũng choáng váng.
“Tiểu thư Khương, cô tỉnh rồi à?”
Bạch Thanh Xuyên tỏ vẻ quan tâm tiến lại gần, định chạm vào má Khương Vy Nhan, nhưng bị cô nghiêng người tránh né.
“Cút đi! Đồ cầm thú! Anh làm như vậy là phạm pháp, tôi sẽ báo cảnh sát bắt anh!”
Khương Vy Nhan không phải kẻ ngốc, cô chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể đoán được mối quan hệ thiệt hơn trong chuyện này!