Nhưng may là đối phương không có ý định giết bọn họ, nếu không kết cục của bọn họ chắc cũng không khá hơn đám người Ngọc Hoành.
Cảm giác sợ hãi từ tận đáy lòng này thậm chí còn khiến cô ta từ bỏ ý định chạy trốn.
Đây là sức ép tuyệt đối, càng là sự siêu việt toàn diện.
Dù là tốc độ, sức mạnh hay thủ đoạn, Tiêu Chính Văn kiểu người mà cô ta chưa từng thấy trong đời.
“Ma Long? Ngang bằng e là đề cao hắn quá rồi. Ma Long cũng không thể giết Chí Thiên một cách vô thanh vô tức như vậy!” Vạn Phong lắc đầu, phủ nhận lời cô gái nói.
Trong thành trì lại là một thế giới giống như thiên đường.
Hai bên liễu xanh mơn mởn, núi non bao quanh, suối chảy qua chân, trên cành cây có tiếng chim vàng anh hót véo von.
Mọi thứ ở đây đều rất yên tĩnh và thanh bình, thậm chí còn cho người ta cảm giác đây là một thế giới hòa bình và thịnh vượng.
“Cậu Tiêu, nơi này có vẻ rất khác trong truyền thuyết!” Tần Lương Ngọc nghi ngờ nhìn xung quanh.
Nhìn dòng suối nhỏ chảy dưới chân, còn có cá tung tăng bơi lội.
“Bề ngoài càng yên tĩnh thì lại càng ẩn chứa nhiều quy hiểm!” Viên Thiên Canh nhìn cảnh tượng xung quanh với ánh mắt cảnh giác.
“Đi thôi!”
Tiêu Chính Văn nói xong đi thẳng về phía trước.
Mới đi được mấy chục kilomet, một thanh niên trẻ mặc đồ đạo đồng xuất hiện phía trước.
“Mời các vị đi bên này!”
Đạo đồng đưa tay mời mọi người.
Vừa đi về phía trước, đạo đồng vừa giới thiệu các quy tắc ở đây cho mọi người.
Nơi này là thành Huyền Thiên, con đường dẫn đến cửa ải đầu tiên, cũng là bài kiểm tra đầu tiên mà mấy người Tiêu Chính Văn sắp phải đối mặt.
Mà đạo đồng đón tiếp bọn họ giống như một nhân vật phục vụ trong giới thế tục, chỉ là so với phục vụ trong giới thế tục, địa vị của đạo đồng ở đây cao hơn rất nhiều.
Lúc này, trên đường xuất hiện rất nhiều xe ngựa xa hoa, lao về phía cổng thành.
Trong mỗi cỗ xe ngựa đều có một cô gái xinh đẹp, lướt qua nhóm người Tiêu Chính Văn như không có gì.
“Những người này là ai?” Lý Bạch chỉ vào xe ngựa, nhíu mày hỏi.
“Bọn họ là hướng dẫn viên giống như tôi, chỉ là bọn họ đón tiếp những nhân vật lớn, cho nên sẽ có xe ngựa xa hoa tháp tùng, hơn nữa, những người kia đều là thiên tài một phương, chúng ta không thể sánh bằng!”
Đạo đồng khách khí nói.
Sau khi nghe đạo đồng giới thiệu, mọi người mới hiểu ra nơi này cũng phân biệt đối xử với mọi người, những nhân vật nhỏ không có danh tiếng gì như bọn họ chỉ được đạo đồng tiếp đón.
Còn những nhân vật lớn đến từ Chư Thiên Thần Giới đều sẽ được những cô gái xinh đẹp do các phủ thành chủ tiếp đãi.
Tiêu Chính Văn chỉ được coi là khách cấp thấp, ngược lại, thiên tài của Chư Thiên Thần Giới đều là khách quý ở đây.
Đãi ngộ giữa hai bên vô cùng khác biệt.