Nghe thấy vậy, Tần Vũ khẽ mỉm cười, từ trong ngực lấy ra một chiếc mặt nạ da người nói: "Ông Quý, Hắc Băng Đài của tôi không có bản lĩnh gì, nhưng nói về thuật thay đổi khuôn mặt nếu chúng tôi đứng thứ hai thì không ai dám xưng đứng thứ nhất!"
Ông Quý nhìn thấy chiếc mặt nạ da người, trên mặt hiện ra vẻ ngạc nhiên!
Tuy nhiên, ông Quý chưa kịp nói thì một người đàn ông trung niên đã bước vào từ ngoài cửa.
Phía sau người đàn ông trung niên, còn có một cô gái trẻ theo sau.
Hai người lần lượt đi tới giữa đại sảnh, lạnh lùng liếc nhìn Tần Vũ và đại trưởng lão, lạnh giọng nói: "Nhà họ Quý là hậu duệ của Lý Đường! Sao có thể để cho loại chó mèo nào cũng có thể tùy ý mạo danh!"
"Không sai! Uy danh của chú Năm sao có thể dễ dàng để người ta làm dơ bẩn!"
Hai người đồng thời lên tiếng, hiển nhiên rất bất mãn với đề nghị của Tần Vũ!
Ông Quý quay đầu lại nhìn người đàn ông trung niên và cô gái trẻ, trầm giọng nói: “Vì lợi ích của Hoa Quốc, người nhà họ Lý có thể xông pha chiến trường, có thể không màng đến vinh nhục của bản thân!”
“Mọi người phải luôn nhớ rằng đây là lời dạy của Thiên Tử Đại Đường! Cho dù họ Lý chúng ta đã đổi họ thành họ Quý, nhưng chúng ta vẫn là con cháu của Thiên Tử Lý Đường!"
“Nhưng… ông nội, chú năm…”
“Câm miệng!”
Ông Quý khẽ cau mày, lạnh lùng quát: “Lợi ích của đất nước luôn được đặt lên trên tất cả mọi thứ! Nhà họ Lý ta có thể mất đầu đổ máu vì Hoa Quốc, không có gì là không thể hy sinh!”
Thấy ông Quý tức giận, cô gái trẻ cũng không dám nói nữa, chỉ đành lùi ra phía sau người đàn ông trung niên.
“Bố, chuyện này có cần bàn bạc lại với các trưởng lão khác trong gia tộc không?”
Người đàn ông trung niên thấp giọng hỏi.
Ông Quý khẽ lắc đầu nói: “Không được, con phải nhớ, dù là con hay là con của con thì cũng luôn phải nhớ rằng, chúng ta họ Lý!”
“Lúc Thái Tông hấp hối đã có di huấn rằng nhà họ Lý đời đời kiếp kiếp bảo bảo vệ Hoa Quốc, nếu phạm phải lời thề này thì không còn là con cháu Thái Tông nữa!”
Nghe ông Quý nói xong, người đàn ông trung niên không còn cách nào khác đành phải nuốt những lời muốn nói xuống.
Lúc này, Tiêu Chính Văn cũng vội vã trở lại tiệm ngọc.
Chỉ thấy ở cửa tiệm ngọc có rất đông thành viên đội chấp pháp vây quanh, hơn nữa, còn có một số thành viên đội chấp pháp đang ghi chép.
“Anh Tiêu, cuối cùng anh cũng về rồi!”
Chu Lâm Lâm nhìn thấy Tiêu Chính Văn chen lấn ra khỏi đám đông, vội vàng đi tới đón anh.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tiêu Chính Văn chỉ vào thành viên đội chấp pháp xung quanh nói.
“Sao thế?”
Chu Lâm Lâm còn chưa kịp nói gì thì một người đàn ông trẻ mặc vest đen chắp tay đi tới chỗ Tiêu Chính Văn.