“Đó là đương nhiên, đương nhiên là tôi hiểu, Đông Hoàng xuất phát từ ý tốt!” Võ Anh Hào khẽ cười nói.
Ngay cả Võ Anh Hào cũng đã nói như vậy, mấy người Kiếm Ma có thể nói gì được nữa, họ chỉ có thể nhẫn nhục chịu khó mà thôi.
“Các vị không cần cảm ơn tôi, đều coi như là quà gặp mặt tôi tặng các vị vậy!” Đông Hoàng Thái Nhất nâng ly rượu, nói với mấy người Kiếm Ma.
Mấy người Hoa Phi Thiên ủ rủ, nâng ly rượu lên, trong lòng chỉ muốn xé nát Đông Hoàng Thái Nhất thành tám mảnh!
“Đông Hoàng, kỳ thật tôi còn tưởng rằng, tinh hoa trời đất này...”
Hoa Phi Thiên còn chưa nói xong, Tiêu Chính Văn ở bên cạnh đã cắt ngang: “Nếu các vị không lấy những bảo vật này, chẳng phải là lãng phí sao?”
Chỉ một câu nói đã khiến Hoa Phi Thiên nuốt nước bọt, nửa chữ cũng không thốt ra được nữa.
Ý của Tiêu Chính Văn không thể rõ ràng hơn, dù các người muốn hay không thì cũng phải làm!
“Nói không sai, tinh hoa trời đất, tinh hoa linh hồn, tinh hoa sinh mệnh đều là bảo vật quý giá nhất. Như Đông Hoàng đã nói, người có năng lực mới có thể làm được, đừng từ chối nữa”, Võ Anh Hào nở nụ cười nói.
Nghe vậy, Đông Hoàng Thái Nhất hài lòng nhìn Tiêu Chính Văn và Võ Anh Hào, có vẻ như hai người họ khá thức thời.
“Không biết đây có phải là Tiêu Chính Văn trong lời đồn hay không?” Đông Hoàng Thái Nhất chỉ vào Tiêu Chính Văn nói.
“Chính xác!” Võ Anh Hào khẽ gật đầu và nói.
“Xem ra anh Tiêu cũng là hào kiệt thức thời! Các vị cứ yên tâm, không chỉ có Huyết Cốc, trong động Vạn Thi còn có...”
“Đông Hoàng, thật ra, động Vạn Thi...”
Hoa Phi Thiên còn chưa nói xong, lại bị Đông Hoàng Thái Nhất cắt ngang: “Mọi người, thật ra không chỉ Huyết Cốc, động Vạn Thi và vùng đất chết thôi đâu, sau khi lấy được ba loại tinh hoa, tôi có thể đưa các vị đến Ma Vương Cốc!”
Ma Vương Cốc?
Tiêu Chính Văn khẽ cau mày nói: “Xin hỏi trong Ma Vương Cốc có bảo vật gì không?”
“Đương nhiên là có, bảo vật trong Ma Vương Cốc, không thua kém ba loại tinh hoa này chút nào đâu!” Đông Hoàng Thái Nhất cười to nói.
Nghe hắn nói xong, đám người Kiếm Ma hoàn toàn không cười nổi nữa, Đông Hoàng Thái Nhất vô hình trung đã bán đứng bọn họ một cách sạch sẽ!
Liều mạng xông vào ba cấm địa thì đã đành, còn mạo hiểm tính mạng liều mình xông vào Ma Vương Cốc, mấu chốt là cuối cùng, bọn họ ngay cả một sợi lông cũng không có được!
“Đông Hoàng, nào! Chúng ta uống cạn chén này, sau đó mau chóng xuất phát đi!” Lãnh Hàn Thiên vốn im lặng nãy giờ cũng không kiềm chế nổi nữa, nâng ly rượu thúc giục một câu.
Hắn thật sự sợ rằng nếu Đông Hoàng Thái Cực nói tiếp thì sẽ khiến bọn họ nhiều thêm một phần nguy hiểm!
“Được! Uống cạn chén này!”
Đông Hoàng Thái Nhất nói xong, hắn cầm ly rượu lên và uống một hơi cạn sạch.
Mấy người Hoa Phi Thiên lại điên tiết, miễn cưỡng mới uống cạn ly rượu đắng!
“Mọi người, xin mời!”
Đông Hoàng Thái Nhất đặt ly rượu xuống, sau đó vung tay lên, một luồng ánh sáng vàng dẫn tới bên trong Huyết Cốc, hắn cũng là người đầu tiên đặt chân lên con đường màu vàng kim này.
Mấy người Hoa Phi Thiên nhìn Huyết Cốc sâu vô tận, chỉ muốn một kiếm chém Đông Hoàng Thái Nhất thành hai mảnh!
Đó chính là Huyết Cốc, sở dĩ đặt tên là Huyết Cốc, là bởi vì nơi đó vô cùng hung hiểm, không biết có bao nhiêu cao thủ của Chư Thiên Thần Giới đều lần lượt chết ở chỗ này!
Thật lòng mà nói, cho dù là vì lợi ích của chính mình thì bọn họ thà không có cái gọi là bảo vật kia, cũng không muốn đi mạo hiểm!
Nhưng Tiêu Chính Văn đã nói rồi, bọn họ sao dám không tuân theo?