Nhưng trước mặt cao thủ thật sự, mấy thứ như nước hay lửa này chẳng phải là thứ cao cấp gì.
Chỉ riêng sát khí đã có thể phá hủy những thứ thường thấy ở thế gian.
Mà Tiêu Chính Văn đã thêm trận pháp vào trong ngọn lửa màu xanh.
“Cậu… cậu đừng làm gì quá đáng! Tôi là trưởng lão hộ quốc nước Lý đấy!”
Lúc này Dupand tỏ vẻ sợ hãi, trực giác nói cho cụ ta biết ngọn lửa màu xanh đó cực kỳ nguy hiểm.
“Tôi quá đáng sao? Nếu đã quá đáng thế thì cứ quá đáng thêm một lần đi”.
Dứt lời, cơ thể Tiêu Chính Văn bỗng dịch chuyển và lao đến chỗ Dupand nhanh như chớp.
Một luồng ánh sáng màu xanh nhạt bắn tới ngực Dupand.
“Bùm!”
Một âm thanh kỳ lạ vang lên, Tiêu Chính Văn đứng vững lại, ngọn lửa màu xanh trong tay anh lại đang ở trên người Dupand và bắt đầu bùng cháy dữ dội.
Ngọn lửa trở nên hung hãn nuốt chửng Dupand, nhưng quần áo hay da thịt của cụ ta lại không hề có vết bị thương do bỏng.
“A!”
Hai tay Dupand ôm lấy đầu thét lên một tiếng thảm thiết.
Ngọn lửa đó không thiêu đốt da thịt, càng không phải đốt cháy quần áo mà là đang thiêu cháy tinh thần của cụ ta.
Khiến cụ ta lúc nào cũng chìm trong sự đau đớn do bị thiêu cháy, cảm giác này đủ khiến cho bất kỳ ai cũng phải phát điên.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Dupand, mãi đến mười mấy phút sau, ngọn lửa màu xanh đó mới biến mất, còn Dupand như biến thành xác chết, nằm thẳng đơ trên mặt đất, hai mắt thất thần nhìn lên bầu trời đêm.
“Cậu… Cậu Tiêu, ông ta chết rồi sao?”
Ticha chống gậy bước đến trước mặt Dupand thận trọng hỏi.
Dù Dupand gây phiền phức cho Tiêu Chính Văn nhưng nếu giết cụ ta thì chắc chắn sẽ khiến sáu trưởng lão hộ quốc bất mãn, đến lúc đó sẽ kéo theo rất nhiều rắc rối.
“Ông ta chưa chết, trên người cũng không bị thương, chỉ là từ nay về sau e là ông ta không thể nói được một câu nào nữa”.
Tiêu Chính Văn cúi đầu nhìn Dupand lạnh nhạt nói.
Ticha khiếp sợ khi nghe Tiêu Chính Văn nói thế, cụ ta chưa từng nghe nói đến loại bản lĩnh này.
“Cậu Tiêu, ngọn lửa trong tay cậu lúc nãy là…”