La Quốc Hoa nói với Tiêu Chính Văn bằng vẻ mặt khó coi.
“Thế mới đúng chứ, nếu đã muốn tôi giúp đỡ thì buộc phải nể mặt tôi, tôi không cần biết cậu là ai, ở Carlo này, tôi mới là người quyết định”.
Mayer lạnh lùng nói.
Nghe thấy vậy, Tiêu Chính Văn đưa ánh mắt lạnh băng nhìn về phía Mayer, trong mắt đằng đằng sát khí.
“Hả? Dám nhìn tôi bằng ánh mắt đó sao? Ồ, tôi đã từng nhìn thấy cậu ở trên tivi, vua Bắc Lương của Hoa Quốc! Rất có tiếng tăm, rất oai phong! Có điều…”
Mayer chỉ tay xuống mặt đất dưới chân mình, nói: “Nơi này là Carlo! Không phải là Hoa Quốc! Bất cứ ai tới Carlo cũng phải nể mặt tôi!”
Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Tiêu Chính Văn.
Thành bại của chuyện này đều phụ thuộc hết vào Tiêu Chính Văn.
La Quốc Hoa kiềm chế sự phẫn nộ trong lòng, nói: “Cậu Tiêu, cậu là người từng làm việc lớn, không chịu kiên nhẫn làm việc nhỏ thì sẽ làm hỏng việc lớn!”
Tiêu Chính Văn cười nhạt, đứng dậy cầm lấy một bình rượu trắng ở trên mặt bàn, chậm rãi bước tới trước mặt Mayer, bình thản nói: “Bảo tôi kính rượu ông phải không?”
Mayer nhếch miệng, đắc ý cười đáp: “Đương nhiên, đây chính là quy tắc của tôi!"
Lúc này Mayer vô cùng đắc ý.
Phải biết rằng người đang đứng trước mặt ông ta lúc này là Tiêu Chính Văn!
Vua Bắc Lương của Hoa Quốc, từng là chủ soái một phương dẹp tan năm nước!
Nếu không phải bởi vì Tiêu Chính Văn có thân phận này thì ông ta đã nhận tiền và đưa giấy phép thông hành cho La Quốc Hoa từ lâu rồi!
Một nhân vật thấp bé tầm thường đâu đáng để ông ta phải đối phó như vậy?
Thật ra ông ta không chỉ muốn bắt Tiêu Chính Văn kính rượu mình mà còn muốn chụp ảnh công khai, lưu lại làm đề tài câu chuyện để khoe mẽ vào những khi rảnh rỗi sau này.
Trên thế giới này, có người từng được người đứng đầu Mễ Quốc kính rượu, có người từng được thủ tướng Ưng Quốc kính rượu!
Thậm chí Thiên Tử của Hoa Quốc cũng từng phải kính rượu người khác!
Thế nhưng đã ai từng được Tiêu Chính Văn kính rượu chưa?
Chỉ cần dựa vào bức ảnh có ý nghĩa đánh dấu thời đại mới này là đủ để ông ta mang đi khoe khoang khắp nơi!
Nhìn Tiêu Chính Văn cầm chai rượu bước tới trước mặt mình, trong lòng Mayer thật ra vô cùng kích động, thậm chí bàn tay đang cầm điếu thuốc còn bắt đầu run lên.
Bốp!
Vào lúc Mayer đang hí hửng đắc ý, chai rượu trong tay Tiêu Chính Văn đột nhiên rời khỏi lòng bàn tay anh rồi đập thẳng lên đầu Mayer.
Chai rượu vỡ nát ngay tại chỗ, rượu mang theo máu chảy lênh láng xuống nền đất.
Mà Mayer lúc này vẫn còn đang sững sờ đứng đó!
Tiêu Chính Văn không phải đã chịu thua, đi tới kính rượu ư?
Sao có thể dùng chai rượu mà đập xuống như vậy chứ?
Hơn nữa, cái thứ đỏ tươi này rốt cuộc là gì vậy?