Tiêu Chính Văn nở nụ cười chẳng sao cả.
Thật ra Tiêu Chính Văn không để tâm thái độ của Âu Dương Trí, còn các thiên tài của Chư Thiên Thần Giới cũng không lọt vào mắt Tiêu Chính Văn.
So ra thì Tiêu Chính Văn càng quan tâm đến chuyến đi đến hành lang thời không lần này hơn, có gặp đối thủ có thực lực thật sự hay không mới là mục đích Tiêu Chính Văn đi vào hành lang thời không.
Không lâu sau trời đã nhá nhem tối, khi thành lên đèn, mấy người Tần Lương Ngọc cũng thay bộ đồ mới tinh chuẩn bị đến phủ thành chủ thành Huyền Thiên dự tiệc tối với Tiêu Chính Văn.
Trong quá trình này, Âu Dương Trí chưa từng đến, chỉ có Kim Đồng đến mấy lần để đưa đồ ăn đến cho mọi người, còn dặn dò cẩn thận đừng đi lung tung để tránh gây họa cho mình.
Mặc dù trong thành Huyền Thiên xem như an toàn nhưng các thiên tài của Chư Thiên Thần Giới ai nấy cũng kiêu căng ngạo mạn, ngộ nhỡ họ xảy ra xung đột, e là sẽ cực kỳ bất lợi với mấy người Tiêu Chính Văn.
Chuyện này hệt như một đám dê bị thả vào chuồng hổ, chỉ cần hơi không cẩn thận một chút, mấy người Tiêu Chính Văn sẽ kết thúc chuyến đi thử luyện lần này sớm.
“Anh Tiêu, còn cần những gì anh cứ việc nói”, Kim Đồng khách sáo nói.
Tiêu Chính Văn xua tay: “Đã rất chu đáo rồi, anh đi bận việc của mình đi, nếu có gì cần tôi sẽ bảo người gọi anh”.
Thật ra Tiêu chính Văn có ấn tượng khá tốt với Kim Đồng, dù sao từ lúc đến Tiêu Chính Văn cũng thấy được Kim Đồng thật lòng suy nghĩ cho mọi người.
Thế nên thái độ Tiêu Chính Văn đối xử với Kim Đồng cũng khác hoàn toàn với Âu Dương Trí.
“Anh Tiêu, thật ra bây giờ tôi đã không còn việc gì nữa, tiệc tối bên phủ thành chủ sắp bắt đầu rồi, hay là tôi dẫn mọi người đến đó nhé”, Kim Đồng mỉm cười nói.
Mặc dù chỉ mới tiếp xúc một ngày nhưng mọi người đều thấy Kim Đồng vẫn rất quan tâm đến mọi người, hơn nữa không khó nhìn ra từ vẻ mặt của anh ta, anh ta có tình cảm rất đặc biệt với Đông Phương Tuyết Ngưng.
Chỉ là lòng Đông Phương Tuyết Ngưng không để ý đến người bên cạnh, vẫn một lòng nghĩ đến thử luyện lần này, muốn giành vinh quang cho gia tộc Đông Phương, hơn nữa ngộ nhỡ mình thông qua con đường thử luyện có lẽ sẽ thay đổi vận mệnh của gia tộc Đông Phương.
Ngược lại Trương Lăng Phong lại nhìn thấy rõ điều này nên vẫn luôn âm thầm làm cầu nối giữa hai người, còn kể những chuyện quá khứ của Đông Phương Tuyết Ngưng cho Kim Đồng nghe.
Mỗi khi hắn kể đến đoạn hồi hộp, Kim Đồng cũng tỏ ra rất lo lắng.
Mọi người đi xuyên qua những con hẻm, được Kim Đồng dẫn đường nhanh chóng đi đến trước cổng lớn của phủ thành chủ.
Thay vì nói đây là một phủ đệ thì nó lại giống như một cung điện lộng lẫy với những bức tường vàng.
Thật trùng hợp khi mấy người Tiêu Chính Văn đã gặp mặt bảy thiên tài kia ngay khi vừa đến bên ngoài cổng phủ đệ.