Hư không bị luồng kiếm khí vô hình kia chém toạc, tạo nên một vết nứt khổng lồ khảm ở sâu trong vũ trụ. Thậm chí các tiên trận ẩn giấu trên bề mặt Địa Cầu dường như cũng bị kích thích, từng đường vân lờ mờ hiện lên.
“Vù vù vù!”
Tiên kiếm thét dài, chấn động cửu thiên.
Rất nhiều tu sĩ Kim Đan ở gần lập tức bị nứt ra, phát nổ thành sương máu, các thần tướng Nguyên Anh thì sợ hãi lùi lại. Còn Vân Lam tay cầm kiếm, khí tức dâng cao vô hạn, dường như đã đột phá nút thắt nào đó, tiến lên một lĩnh vực chưa biết.
“Bán tiên bảo?”
Diệp Thành nheo mắt lại, nhìn chằm chằm trường kiếm trong tay hắn.
Đây là thần binh do chính tay Chân Tiên Hợp Đạo tạo ra, nên trên đó ẩn chứa sức mạnh của Chân Tiên, chỉ một chút sức mạnh đã có thể phá nát trời xanh. Một giọt máu của Chân Tiên đã giết được Nguyên Anh, huống hồ là binh khí do đích thân bọn họ luyện chế?
Tiên bảo là thứ rất hiếm có, tuy trước kia Cố Trường Sinh tiện tay lấy ra được một thanh phi kiếm tiên bảo, nhưng đó là anh ta mèo mù vớ cá rán, tìm được trong đất tiên mà thôi. Tiên bảo thực sự cho dù đối với Chân Tiên Hợp Đạo cũng vô cùng quý giá.
Thanh tiên kiếm kia ngoài sự sắc bén ra, thì linh khí trong đó đã tản hết, không thể phát huy được uy lực của tiên bảo, nếu không lúc đó Diệp Thành chưa chắc có thể chiến thắng một cách dễ dàng như vậy.
Còn lúc này, đây là bán tiên bảo hàng thật giá thật, linh khí bên trong cực kỳ sung mãn, cho dù Kim Đan có nó trong tay thì cũng chém được Nguyên Anh.
“Đúng vậy, thanh kiếm này tên là Long Diệu, là một trong bảy thanh bội kiếm của chưởng giáo Kim Ô Môn tôi. Diệp Thành, trước đó tôi vốn không định lấy nó ra, nhưng cậu khiến tôi kinh ngạc quá, tôi không thể không lấy ra con át chủ bài này”.
Vân Lam tay cầm kiếm, trên người khoác vạn luồng hào quang, gằn từng chữ.
Nếu có người nhìn xuyên qua được hào quang thì có thể nhìn thấy cơ thịt toàn thân hắn đang run rẩy, gân xanh nổi lên, khuôn mặt vặn vẹo, chỉ là hắn đang cố gắng chịu đựng mà thôi.
Tuy bán tiên bảo không phải là tiên bảo thực sự, nhưng dù sao cũng là bội kiếm của Kim Ô Chân Tiên, tu sĩ Nguyên Anh dù có kích phát uy năng của nó thì cũng phải chịu áp lực khổng lồ. Cũng nhờ Vân Lam là đỉnh phong trong Nguyên Anh đỉnh phong mới có thể kích phát tạm thời.
“Ầm!”
Khi hai người đang đối thoại, hai tay Thần Tử Diệt Tận khua một cái, một thanh trường đao nhuốm màu đỏ máu hiện ra trên đỉnh đầu hắn. Trường đao vừa xuất hiện, một luồng khí thế đáng sợ không kém gì tiên kiếm Long Diệu cũng dâng lên.
Có thể nhìn thấy trên thân đao tỏa ra ánh sáng trong suốt, giống như một biển máu mênh mang, nhìn thấu tận đáy, trên đó dường như phản chiếu năm tháng và thời không vô cùng tận.
“Diệt Huyết Ma Đao!”, có trưởng lão buột miệng thốt lên.
Đây là một trong những chí bảo trấn giáo của phái Diệt Tận, được xưng tụng là thần đao đáng sợ có thể chém con đường tu hành của người ta hóa thành vô hình, chém đứt tu vi năm vạn năm. Tuy đây chỉ là bán tiên bảo, nhưng thần thông của nó kỳ diệu hơn xa những gì mà một từ bán tiên bảo có thể hình dung.
Đồng thời, hai anh em Kim Tung và Kim Hoa cũng cắn răng, dưới chân hai người, một cuộn tranh núi sông vạn dặm cũng trải ra. Cuộn tranh này còn chân thực hơn Sơn Thủy Chân Hình Đồ khi trước gấp nghìn lần. Trông nó hùng vĩ hoành tráng, núi non sông nước, rừng cây vạn dặm, thành quách lầu các, hàng tỷ chúng sinh, chính là một thế giới.