Chương 235: Hà Viễn Chí
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Thành và Aokawa Sayuri đã ngồi trên máy bay đến Úc Đảo. Anh nhàn nhã ngồi ở khoang hạng nhất, nhắm mắt lại, chậm rãi tiêu hóa tin tình báo do Aokawa Sayuri mang lại tối hôm qua.
Thần cung Waseda đúng là một con quái vật khổng lồ, địa vị của nó ở Đảo Quốc vô cùng được sùng bái, chỉ thua các thế lực có lịch sử lâu đời như thần cung Ise.
Ngoại trừ việc có Pháp Thánh trấn giữ, Ô Thiên Cẩu khi còn sống là một vị cao thủ Thần Cảnh vô cùng mạnh mẽ. Cho dù là khi đã chết, nó cũng vô cùng ngang tàng, linh hồn trấn giữ thần cung, không ai dám đến gây chuyện.
Tuy nhiên, Diệp Thành không hề để tâm đến những thứ này. Với thực lực hiện tại của anh thì đừng nói là tàn hồn của Ô Thiên Cẩu, ngay cả khi nó ở vào trạng thái đỉnh cao lúc còn sống, anh cũng không sợ.
Dù thế nào, cơ thể Hải Hoàng Lưu Ly thật sự quá mạnh mẽ. Bây giờ ở trong giới tu chân, có lẽ Diệp Thành cũng được xem như một cao thủ cấp thấp, sao có thể sợ những kẻ tu hành tùy tiện ở Địa Cầu được chứ?
Trong lúc anh đang chìm trong dòng suy tưởng, bên tai đột nhiên nghe thấy một giọng nói vang lên: “Thật ngại quá, người anh em, anh có thể nhường chỗ một chút không?”
Diệp Thành mở mắt ra thì thấy là một nam một nữ ăn mặc lộng lẫy. Người phụ nữ thì đầy kiêu ngạo, nhìn người khác chỉ thiếu nước ngửa cổ lên trời, nhưng người đàn ông lại khá thân thiện.
Sau khi Diệp Thành nghiêng người nhường cho bọn họ ngồi xuống, người đàn ông bèn chủ động đưa tay ra: “Tôi là Hà Viễn Chí, còn đây là vị hôn thê của tôi, Tô Dĩnh. Không biết hai người xưng hô thế nào?”
Diệp Thành nghe thấy họ của anh ta, mắt lóe sáng nhưng vẫn không để lộ ra ngoài, bình thản nói: “Tôi tên Diệp Thành”.
Thấy quần áo trên người anh chỉ trị giá mấy trăm tệ, Tô Dĩnh tỏ ra khinh thường, nhưng Hà Viễn Chí lại không quan tâm, cười lớn bắt tay với Diệp Thành.
Aokawa Sayuri ở bên kia còn chưa lên tiếng, Hà Viễn Chí đã kinh ngạc kêu lên: “Lẽ… Lẽ nào cô là ngôi sang đang nổi Aokawa Sayuri?”
Anh ta vừa dứt lời, Tô Dĩnh cũng không kìm được quay đầu lại liếc nhìn Aokawa Sayuri, vẻ mặt ghen tị.
Thấy Aokawa Sayuri gật đầu, Hà Viễn Chí lại càng phấn khích, lấy điện thoại ra nói: “Tôi là fan của cô, tôi có thể chụp ảnh chung với cô không?”
Nghe vậy, Aokawa Sayuri hơi khó xử. Không phải cô ta không quen chụp ảnh chung, mà là sợ bị bại lộ hành tung, dẫn tới thần cung Waseda truy sát.
Diệp Thành nói: “Cô ta âm thầm đến Hoa Hạ du lịch, đừng nên chụp ảnh thì hơn”.
“Ồ, ồ, thế à, bảo sao gần đây không nghe thấy tin tức của cô ấy”, Hà Viễn Chí gật đầu bày tỏ đã hiểu, nhưng sau đó lại nhìn hai người với vẻ nghi ngờ, nhiều chuyện hỏi: “Mạo muội hỏi một câu, quan hệ của hai người là?”
Diệp Thành nói: “Cô ta là giúp việc của tôi”.
“Giúp việc sao?”, nghe anh nói vậy, Hà Viễn Chí hơi ngẩn ra. Tuy anh ta xuất thân cao quý, trong nhà không phải không có nữ giúp việc, nhưng Aokawa Sayuri là ngôi sao đang nổi, để cô ta làm người giúp việc thì phải có quyền thế tiền tài to lớn đến mức nào chứ? Huống hồ Diệp Thành còn là người Hoa Hạ!
Thấy anh không giống như đang nói đùa, Hà Viễn Chí lên tiếng hỏi: “Người anh em, có phải anh là đạo diễn lớn nào đó ở Đảo Quốc không?”
Ngoài đạo diễn nổi tiếng nắm trong tay tương lai của nữ diễn viên ra, Hà Viễn Chí thật sự không nghĩ ra được ai có bản lĩnh bắt một ngôi sao đang nổi làm người giúp việc cho mình.
Nhìn bộ dạng đó của anh ta, Tô Dĩnh khinh thường cười khẩy, nói: “Viễn Chí, anh dễ tin người quá, trông bộ dạng nghèo nát của anh ta đi, gì mà người giúp việc chứ, ngay cả tiền nuôi ngôi sao nữ cũng không có nữa là!”
Hà Viễn Chí nhíu mày, trách mắng: “Tiểu Dĩnh, em lịch sự chút đi, mau xin lỗi người ta”.
Tô Dĩnh hờn dỗi đáp: “Em không đấy thì sao, anh là cậu chủ nhà họ Hà giàu nhất Úc Đảo, đừng có lúc nào cũng lịch sự nhã nhặn như vậy, khí phách lên chút có được không?”
Hà Viễn Chí có vẻ rất nuông chiều vị hôn thê của mình, nói với Diệp Thành: “Người anh em, thật ngại quá, vị hôn thê của tôi bình thường được nuông chiều đến hư rồi, tôi thay mặt cô ấy xin lỗi anh”.
Anh ta nói rồi, lấy từ trong người ra một thiệp mời đưa qua, nói: “Lát nữa xuống máy bay, tôi và Tiểu Dĩnh chuẩn bị đi tham gia một buổi đấu giá từ thiện, nếu anh bằng lòng chấp nhận lời xin lỗi của tôi thì xin hãy nhận lấy thiệp mời đến dự”.
Diệp Thành nhún vai, nhận lấy thiệp mời, nhưng Tô Dĩnh thấy vậy lại càng thêm khinh rẻ, lạnh lùng nói: “Viễn Chí, thiệp mời quý giá như vậy là để mời nhân vật quyền cao chức trọng, sao anh lại cho tên nghèo kiết này. Anh ta đi thì có thể làm gì được? E rằng ngay cả một ly rượu trong đó cũng không mua nổi ấy chứ!”
Nghe vậy, trong mắt Aokawa Sayuri ánh lên vẻ sắc lạnh, cô ta nhặt chiếc nĩa dùng để ăn bò bít-tết lên, kề vào cần cổ mềm mại của Tô Dĩnh, lạnh giọng nói: “Xin lỗi”.
Tô Dĩnh bỗng nhiên bị kiềm chế, nhất thời ngây ra: “Cô…”
Aokawa Sayuri lạnh lùng nói: “Anh Diệp là chủ nhân của tôi, Hoa Hạ các người có một câu nói ‘chủ nhục tớ chết’. Nếu cô sỉ nhục chủ nhân của tôi lại không xin lỗi, tôi sẽ liều chết với cô”.
Cô ta vừa nói ra lời này, nhiệt độ xung quanh giảm xuống mức cực thấp. Tô Dĩnh muốn tỏ ra kiên cường, nhưng cái nĩa sắt sáng loáng đó đang kề vào cổ mình, cộng thêm ánh mắt lạnh như băng của Aokawa Sayuri khiến cô ta dù có thế nào cũng không dám lên tiếng.
Chứng kiến cảnh này, Hà Viễn Chí lập tức sốt ruột, tiến lên khuyên nhủ: “Cô Aokawa, cô đừng tức giận. Vị hôn thê của tôi miệng hơi độc địa, nhưng không có ác ý…”
Aokawa Sayuri không động đậy, vẫn lạnh lùng nhìn Tô Dĩnh, nhưng Diệp Thành lại lên tiếng: “Sayuri, thôi bỏ đi”.
Lúc này, Aokawa Sayuri mới hung hăng trừng mắt nhìn Tô Dĩnh, buông chiếc nĩa xuống. Tô Dĩnh bỗng nhiên được cứu, lập tức bổ nhào vào lòng Hà Viễn Chí bật khóc lớn tiếng: “Viễn Chí, anh xem anh kết bạn với loại người gì vậy, chưa gì đã động tay động chân. Cái gì mà ngôi sao, tội phạm thì đúng hơn!”
Hà Viễn Chí nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Tiểu Dĩnh, em phải thay đổi tính nết của mình đi, thấy mình rước họa vào thân chưa?”
Tô Dĩnh nghe thế lập tức bĩu môi, giận dỗi: “Được đấy, rốt cuộc là em quan trọng hay là hai người kia quan trọng hơn!”
Hà Viễn Chí cười khổ, biết rõ không thể nói lý với phụ nữ, chỉ đành nhẹ nhàng dỗ dành. Diệp Thành chẳng màng để tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt này, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi tại chỗ.
Mấy tiếng đồng hồ sau, máy bay yên ổn hạ cánh. Trước lời mời nhiệt tình của Hà Viễn Chí, Diệp Thành và Aokawa Sayuri vẫn đi theo họ tham gia buổi đấu giá từ thiện.
Diệp Thành biết Hà Viễn Chí nhiệt tình như vậy chỉ là vì danh tiếng của Aokawa Sayuri, nhưng anh ta là người nhà họ Hà, anh cũng không ngại tiếp xúc với anh ta nhiều thêm, tiện thăm dò tình hình hiện tại của nhà họ Hà.
Thấy hai người Diệp Thành thật sự đi theo, sắc mặt của Tô Dĩnh tỏ rõ không vui, môi nhếch lên cao cao, nhỏ giọng lầm bầm gì đó.
Bốn người gọi hai chiếc taxi, mau chóng đi tới điểm đến. Nhìn thấy trước cửa đậu toàn xe xa hoa, Tô Dĩnh lại bắt đầu than vãn oán hận.
Hà Viễn Chí thở dài, bất đắc dĩ nói: “Tiểu Dĩnh, tuy anh là người nhà họ Hà nhưng anh chỉ thuộc nhánh thứ mà thôi. Loại xe mấy triệu tệ thế này cho dù anh có mua được cũng hao tổn rất nhiều, lẽ nào sau này chúng ta kết hôn không cần mua nhà hay sao?”
Anh ta vừa nói xong, sau lưng chợt vang lên giọng châm chọc: “Này, em họ của tôi, hết tiền tiêu rồi à? Cứ nói với anh họ đây, anh cho cậu mượn tiền!”