Chương 469: Buổi đấu giá bắt đầu
Khi Diệp Thành đến Chu Đan Đường thì liền bị ngợp bởi biển người mênh mông: "Không phải chỉ là đan dược trung phẩm sao, làm như chưa thấy bao giờ vậy".
Anh vừa thốt ra một câu rất thiếu đòn trong lòng vừa bình tĩnh nhìn quanh, nghe những người xung quanh bàn tán:
"Có nhiều người đến buổi đấu giá lần này của Chu Đan Đường ghê".
"Phải đấy, anh xem kìa, nhà họ Vân, nhà họ Tô và phủ thành chủ đều phái người đến. Ngay cả cậu chủ của phủ thành chủ và cô cả nhà họ Tô - Tô Như Sương cũng đến. Nghe nói cô ta được tông chủ của Nho Phong Môn nhắm trúng, thu làm đệ tử".
"Ôi trời ơi, Nho Phong Môn là tông môn lớn vô cùng nổi tiếng đấy, có cường giả Kim Đan trấn giữ. Nhà họ Tô tương lai sẽ có thêm một cao thủ rồi".
"....."
Mọi người bàn tán xôn xao.
Diệp Thành đứng trong đám người, quả nhiên nhìn thấy trên phi thuyền, Tô Như Sương và Chu Vân cùng nhau đi xuống, hai người cười nói vui vẻ. Chàng trai thì anh tuấn phóng khoáng, cô gái thì xinh đẹp yểu điệu, trông như một đôi kim đồng ngọc nữ.
Sau đó có mấy thế lực từ các thành lớn cũng tới.
Nhà họ Bách ở thành Nam Hỏa, nhà họ Ngô ở thành Nam Hạc, nhà họ Doãn ở thành Nam Vũ... Những gia tộc lớn này đều có lão tổ cảnh giới Kim Đan trấn giữ, vô cùng nổi tiếng khắp ngàn dặm quanh đây, không hề thua kém nhà họ Tô hay nhà họ Vân.
Diệp Thành đi vào trong liền có người của Chu Đan Đường dẫn vào hội trường đấu giá. Lần này anh nhạy bén cảm nhận được thái độ của người của Chu Đan Đường lạnh nhạt đi hẳn, ông già áo vải kia còn không xuất hiện.
"Không có ý tốt".
Diệp Thành cười lạnh một tiếng, không quan tâm lắm.
Anh ngồi vào một phòng bao trên tầng hai trong hội trường đấu giá. Chỉ có những vị khách tôn quý nhất mới có thể ngồi trong những phòng bao này. Ngay cả Tô Như Sương hay Chu Vân cũng chỉ có thể ngồi ở hàng trước ở tầng một. Trên tường của phòng bao có khắc những trận pháp ảo ảnh, lại còn có tấm mành đặc biệt và tấm bình phong che chắn nên hoàn toàn không nhìn thấy người ngồi bên cạnh.
Rất nhanh sau đó buổi đấu giá đã bắt đầu. Ông Chúc mặc đồ vải đi lên sân khấu, nói:
"Chào mừng mọi người đến với buổi đấu giá của Chu Đan Đường. Lần này không chỉ có khách quý đền từ thành Nam Băng mà còn có khách quý đến từ các thành lân cận, còn có một cô chủ đến từ gia tộc lớn của vương thành. Điều này khiến một cửa tiệm nhỏ như chúng tôi vô cùng lấy làm vinh hạnh".
Bên dưới ồn ào hẳn lên, mọi người không ngờ sẽ có người đến từ gia tộc trong thành Nam Ly. Phải biết là so với thành Nam Ly thì thành Nam Ngọc chỉ có thể coi là một trấn nhỏ hẻo lánh. Ngay cả Tô Như Sương hay Chu Vân cũng rất kinh ngạc. Họ ngẩng đầu nhìn phòng bao tầng hai, đoán xem người đó ngồi ở đâu.
"Bây giờ buổi đấu giá sẽ bắt đầu. Món đồ đấu giá thứ nhất là linh quả Đan Hà năm trăm năm..."
Ông Chúc không hề giải thích mà bắt đầu luôn. Linh quả Đan Hà là linh dược trung phẩm, có hiệu quả thần kỳ đối với tu sĩ cảnh giới Tu Thể, thế nên quả nhiên khiến mọi người xôn xao hẳn lên. Nhưng cho dù là khách trong phòng bao tầng hai hay là khách quý ngồi hàng đầu đều không phản ứng gì. Họ chẳng hiếm lạ gì với linh dược trung phẩm.
Cuối cùng, linh quả được một tu sĩ Tu Thể cấp cao đấu giá được với giá tám trăm linh thạch. Người đó vô cùng vui mừng, trả tiền rồi rời đi ngay, hiển nhiên là sợ có người nào đó cướp mất.
Có một món làm nóng bầu không khí, rất nhanh, món thứ hai, món thứ ba đều được đấu giá với giá cao. Đặc biệt là khi một viên linh đan hạ phẩm xuất hiện, ngay cả mấy gia tộc tu tiên lớn của những thành lân cận cũng đứng ngồi không yên.
"Thần Viêm Đan, thành phần chính là Hỏa Liên ngàn năm, linh đan hạ phẩm. Cho dù là đối với tu sĩ hệ Hỏa hay là tu sĩ tu hành phép thần thông hệ Hỏa đều có tác dụng cực lớn, ngay cả đối với tu sĩ Kim Đan cũng có hiệu quả thần kỳ, giá khởi điểm hai nghìn linh thạch".
Ông Chúc nói với vẻ rất quý trọng.
Trên cái bàn trước mặt ông ta, trong cái hộp ngọc phỉ thúy có một viên đan dược đỏ sẫm trong suốt, trông như một viên mã não màu đỏ, bên trong có một viên đỏ rực cháy. Viên đan dược này vừa xuất hiện đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
"Ba nghìn linh thạch!"
"Năm nghìn linh thạch!"
"...."
Giá cả tăng vọt không ngừng nghỉ, ngay cả mấy gia tộc tu tiên lớn cũng không nhịn được mà ra tay tranh đoạt. Linh đan cho dù chỉ là hạ phẩm nhưng không phải là thứ cho tu sĩ Trúc Cơ và Tu Thể sử dụng. Chỉ có Diệp Thành từ khi sống lại liền trở thành một tên phá của, trực tiếp dùng linh đan làm đồ ăn vặt.
Cuối cùng, viên đan dược này được đấu giá mười nghìn linh thạch, nhà họ Bách ở thành Nam Hỏa đấu giá được. Lão tổ nhà họ Bách nghe nói nổi danh với công pháp hệ Hỏa, Thiên Hỏa Phần Thành của lão tổ được xưng tụng có thể thiêu đốt cả trời xanh.
Thiếu chủ nhà họ Bách đấu giá được Thần Viêm Đan thì không đi ngay, dường như vẫn còn mục tiêu.
Thực tế thì các gia tộc lớn lúc cạnh tranh đấu giá đến giờ vẫn chưa dùng toàn lực, họ vẫn nhìn lên trên sân khấu. Cuối cùng, sau khi liên tiếp đấu giá mấy sản phẩm, sắc mặt ông Chúc nghiêm lại, trịnh trọng nói:
"Tôi biết rằng lần này có rất nhiều khách quý đều đến vì sản phẩm đấu giá này. Tôi đây cũng không nói lòng vòng nữa, tiếp theo đây chính là sản phẩm đấu giá cuối cùng của chúng tôi..."
Mọi người đều chấn động, các gia tộc tu tiên lớn đều tập trung tinh thần, họ biết mục tiêu của họ đã đến rồi.
"Linh đan trung phẩm - 'Thần Chiếu Đan', một bình mười viên, do một vị đại sư luyện đan luyện chế ra, đã gần lên đến thượng phẩm. Hiệu lực có nó vượt xa linh đan trung phẩm thông thường, không hề có tác dụng phụ, một viên có thể tạo nên một cao thủ Kim Đan".
Nói rồi ông Chúc mở hộp ngọc bên cạnh ra. Mười viên đan dược trong suốt rực rỡ sáng bóng như những viên minh châu liền xuất hiện. Đan dược vừa xuất hiện, một mùi hương thơm thanh nhã đã lan ra khắp hội trường, mọi người ngửi mà cảm thấy tràn đầy sức lực, cứ như đã trẻ ra cả mấy tuổi.
"Thần đan, thần đan thực sự!". Vô số người chấn động, kể cả đám người Tô Như Sương cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ hiệu lực của đan dược này lại mạnh đến vậy.
"Mười viên Thần Chiếu đan này có giá khởi điểm là ba mươi nghìn linh thạch, bắt đầu đấu giá!". Ông Chúc đập búa xuống, nở nụ cười.
Khi ông ta vừa dứt lời, cả hội trường lặng lại, sau đó nhanh chóng sôi trào. Các gia tộc lớn, hiệp hội thương mại, các tán tu đều điên cuồng giơ thẻ, thậm chí ngay cả cường giả Kim Đan cũng ra tay tranh đoạt.
"Ba mươi nghìn linh thạch".
"Ba mươi lăm nghìn linh thạch".
"Bốn mươi nghìn linh thạch..."
Chỉ trong nháy mắt giá đã vượt năm mươi nghìn, bay lên một trăm nghìn, vô số những người vây xem đều tặc lưỡi. Những người đại diện của các gia tộc nhỏ và hiệp hội nhỏ sắc mặt tái xanh.
Một trăm nghìn linh thạch, chỉ tính riêng tài nguyên đã đủ cho một cao thủ Ngưng Đan đột phá lên Kim Đan rồi. Ở thành Nam Ngọc từng đó tiền có thể mua mười mẫu ruộng, xây hàng ngàn căn nhà, còn có thể thuê một tu sĩ Ngưng Đan về làm vệ sĩ. Trừ các gia tộc tu tiên và các hiệp hội thương mại cỡ lớn thì không một cá nhân nào có thể bỏ ra số tiền đó, tu sĩ Kim Đan thông thường cũng chưa chắc đã có.
Diệp Thành phóng thần niệm ra quét qua hội trường. Pháp trận được khắc trên tường để che chắn thần niệm hoàn toàn không ngăn được anh. Thần niệm của anh lướt qua từng phòng bao, cảm nhận từng hơi thở.
Có hơi thở nóng cháy như lửa thần, có cái lại lạnh lẽo tựa trăng sáng, có cái lại bay bổng tựa mây xanh, hiển nhiên là các lão tổ của các gia tộc tu tiên lớn, họ đều âm thầm đến đây. Thậm chí trong số đó Diệp Thành còn cảm nhận được hơi thở tương tự với của Tô Như Sương, có lẽ là lão tổ nhà họ Tô.
Giờ thân thể Hải Hoàng Lưu Ly của Diệp Thành đã đạt đến Đại Thành, thần niệm vượt trên cả Xuất Khiếu, những người này hoàn toàn không phát hiện ra.
Mà lúc này trong một phòng bao kín đáo, có một người phụ nữ mặc váy xanh da trắng như tuyết, phong hoa tuyệt đại, khuôn mặt đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng lại vô cùng lạnh lùng đang ngồi thẳng.
Khi ông ta vừa dứt lời, cả hội trường lặng lại, sau đó nhanh chóng sôi trào. Các gia tộc lớn, hiệp hội thương mại, các tán tu đều điên cuồng giơ thẻ, thậm chí ngay cả cường giả Kim Đan cũng ra tay tranh đoạt.
"Ba mươi nghìn linh thạch".
"Ba mươi lăm nghìn linh thạch".
"Bốn mươi nghìn linh thạch..."
Chỉ trong nháy mắt giá đã vượt năm mươi nghìn, bay lên một trăm nghìn, vô số những người vây xem đều tặc lưỡi. Những người đại diện của các gia tộc nhỏ và hiệp hội nhỏ sắc mặt tái xanh.
Một trăm nghìn linh thạch, chỉ tính riêng tài nguyên đã đủ cho một cao thủ Ngưng Đan đột phá lên Kim Đan rồi. Ở thành Nam Ngọc từng đó tiền có thể mua mười mẫu ruộng, xây hàng ngàn căn nhà, còn có thể thuê một tu sĩ Ngưng Đan về làm vệ sĩ. Trừ các gia tộc tu tiên và các hiệp hội thương mại cỡ lớn thì không một cá nhân nào có thể bỏ ra số tiền đó, tu sĩ Kim Đan thông thường cũng chưa chắc đã có.
Diệp Thành phóng thần niệm ra quét qua hội trường. Pháp trận được khắc trên tường để che chắn thần niệm hoàn toàn không ngăn được anh. Thần niệm của anh lướt qua từng phòng bao, cảm nhận từng hơi thở.
Có hơi thở nóng cháy như lửa thần, có cái lại lạnh lẽo tựa trăng sáng, có cái lại bay bổng tựa mây xanh, hiển nhiên là các lão tổ của các gia tộc tu tiên lớn, họ đều âm thầm đến đây. Thậm chí trong số đó Diệp Thành còn cảm nhận được hơi thở tương tự với của Tô Như Sương, có lẽ là lão tổ nhà họ Tô.
Giờ thân thể Hải Hoàng Lưu Ly của Diệp Thành đã đạt đến Đại Thành, thần niệm vượt trên cả Xuất Khiếu, những người này hoàn toàn không phát hiện ra.
Mà lúc này trong một phòng bao kín đáo, có một người phụ nữ mặc váy xanh da trắng như tuyết, phong hoa tuyệt đại, khuôn mặt đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng lại vô cùng lạnh lùng đang ngồi thẳng.
Sau lưng người phụ nữ có một ông già đang đứng. Hơi thở của ông già âm u lạnh lẽo, cuồn cuộn như rồng, hiển nhiên là một cường giả Kim Đan. Nhưng lúc này ông ta lại chắp tay cung kính đứng thẳng, ánh mắt nhìn người phụ nữ vô cùng cung kính.
"Không ngờ một thành Nam Ngọc nho nhỏ lại có linh đan hoàn hảo như vậy, bản lĩnh luyện đan có vẻ chẳng kém Hồng đại sư của vương thành là mấy".