Đường đường là hoàng tử của Kim Ô Môn, ông ta rốt cuộc tích lũy được bao nhiêu của cải, đến cả những người quan sát cũng không có ai biết. Nhưng mọi người cũng chỉ tính toán một chút rồi thở dài ngao ngán, số lượng gia sản có thể so được với cả một hành tinh, chỉ dựa vào số lượng tài nguyên tu luyện khổng lồ đã có thể nâng một Thần Tử lên được tới cảnh giới Bán Bộ Chân Tiên thì có thể thấy được gia sản của ông ta kinh khủng tới cỡ nào.
Đáng tiếc Diệp Thành không hề có hứng thú một chút nào, vẫn cầm đao lên, từ từ tiến về phía trước.
“Diệp Thành, cậu đừng thấy tôi nhường một chút thì cậu lại lấn tới!”
Nhìn thấy Diệp Thành không dừng lại, Vân Cực sắc mặt đột nhiên biến đổi: “Nếu cậu thật sự giết tôi, anh cả, anh hai, anh năm của tôi nhất định sẽ trở lại báo thù cho tôi. Tôi đường đường là đích truyền của Kim Ô Chân Tiên, cho dù cậu có được tiên duyên một bước lên trời đi chăng nữa cũng không thể nào là đối thủ của bọn họ đâu, có trốn ở tinh vực bị lãng quên đi nữa cũng không thể thoát khỏi sự truy sát của bọn họ dược đâu, sức mạnh của Chân Tiên môn phái chúng tôi vượt xa sự tưởng tượng của cậu đấy…”
Trả lời ông ta chỉ là một đao chém xuống.
“Uỳnh uỳnh!”
Luồng đao khí chém vào hư không, một cánh tay của Vân Cực trực tiếp bị chém đứt.
“A!”
Vân Cực phát ra tiếng hét vô cùng thảm thiết.
Đây là một đao được chém bằng đoạn kiếm gãy, khi đó đã dùng đoạn kiếm này chém nát thần hồn của Thần Tử Vạn Yêu, làm cho thần hồn của hắn phải nhận lấy tổn thương nghiêm trọng, thực ra là bởi vì Cửu Thiên Thần Quang là sức mạnh năng lượng vô cùng cao cấp và thuần khiết của hỗn độn, giống như là lửa kết hợp với nước vậy, tất nhiên sẽ tạo thành phản ứng vô cùng kịch liệt.
Điều này cũng giống như thế, Vân Cực cho dù là Bán Bộ Chân Tiên đi nữa nhưng ở trên vết thương của ông ta vẫn có một tầng ánh sáng thần thánh làm cho Vân Cực cảm thấy như phải chịu sự đau đớn của hình phạt lăng trì với ngàn vạn đao liên tục cắt vào da thịt vậy.
“Diệp Thành, cậu đang phạm phải một sai lầm rất lớn đấy, sai lầm không có thuốc nào có thể sửa chữa được, mau dừng lại ngay, nếu không cậu và toàn bộ phái Sương Diệp của mình sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng không có cách nào có thể thoát ra được đấy!”, Vân Cực khàn giọng hét lớn.
“Vù vù!”
Lại thêm một đao, chân của Vân Cực lại bị cắt lìa, ông ta phát ra tiếng kêu thảm thiết: “Vì sao! Tôi đã cầu xin cậu tha thứ rồi mà, vì sao cậu còn ra tay!”
Diệp Thành cầm thanh kiếm gãy đứng yên tại chỗ, ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía ông ta: “Tôi nói rồi, đối với tội ác và hận thù mà Kim Ô Môn các người gây ra, tôi sẽ từng chút từng chút một đòi lại không thiếu thứ nào. Diệp Thành tôi cả đời này không có ưu điểm nào, nhưng lại là một người thù dai, có thù báo thù, có oán báo oán, ông chỉ là một chút lời lãi mà tôi lấy sớm thôi, tôi sẽ đích thân đến Kim Ô Môn, đến lúc đó mới là thời điểm tôi thu hồi cả vốn lẫn lãi của các người”.
Nói xong, Diệp Thành lại chém thêm một đao, chém lìa nốt bên tay còn lại của ông ta.
Vân Cực lần này ngừng la hét, chỉ quay đầu lại dùng ánh mắt vô cùng oán hận nhìn về phía Diệp Thành.