Chương 170: Dìm sông đi
Nghe Diệp Thành nói vậy, Kỷ Quân Lan liền vô cùng kích động. Đây chính là lời bảo đảm của Diệp Tiên sư đấy, có được sự thừa nhận của anh rồi là sau này địa vị cô ta ở nhà họ Kỷ sẽ tăng vọt đáng kể, ít nhất không còn bị ép liên hôn với các gia tộc khác nữa.
Nhưng Lý Vĩ Thắng thì khinh thường vô cùng, hắn không tiện nói gì với cô Lan nhưng không hề khách sáo với Diệp Thành, liền trực tiếp châm chọc: "Cậu sao? Cậu dựa vào cái gì mà bảo đảm như vậy, chỉ dựa vào việc các người có lý sao? Thế giới này không thể dựa vào lý lẽ mà phải dựa vào quyền thế và thực lực!"
"Ở thành phố Chiêu Đức này, ông chủ Đổng vừa có tiền vừa có nhân lực vừa có mối quan hệ, còn có nhà họ Tào đứng phía sau chống lưng, cậu dựa vào đâu mà xứng ngang hàng với ông ấy?"
Diệp Thành lạnh nhạt nói: "Dựa vào việc thực lực của tôi mạnh hơn ông ta. Đừng nói là ông ta, cho dù người nhà họ Tào gặp phải tôi cũng không dám lỗ mãng".
Lý Vĩ Thắng bực bội, đang định nói tiếp thì lại bị Kỷ Quân Lan trợn mắt nhìn liền trợn trắng mắt rồi đứng qua một bên. Nhưng hắn không biết rằng Kỷ Quân Lan đang chửi thầm trong lòng: "Cái đồ ngu xuẩn nhà anh, muốn chết cũng chẳng sao nhưng đừng có liên lụy đến tôi!"
Cô ta khó khăn lắm mới tạo được quan hệ với Diệp Thành, nếu Lý Vĩ Thắng làm loạn rồi mất đi mối quan hệ này thì cô ta khóc không ra nước mắt.
Thấy tên này hống hách như vậy, Hoàng Thâm liền cười lạnh, nói: "Tên nhóc này, hãy nhớ kỹ lời cậu vừa nói, lát nữa ông chủ Đổng đến buộc cậu vào đá tảng dìm xuống sông, tôi sẽ xem cậu còn có thể giả vờ được nữa không!"
Diệp Thành quay qua, bình tĩnh nói: "Đừng nói là anh, cho dù tên họ Đổng kia đến đây tôi cũng sẽ vứt ông ta xuống sông, mà ông ta cũng chẳng dám hó hé câu nào đâu".
Hoàng Thâm tức điên lên, nhưng thấy Đinh Lương Tài đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm thì không dám đi lên, chỉ có thể bật thốt một câu từ trong kẽ răng: "Cậu đợi đó cho tôi!"
Lý Vĩ Thắng đứng bên cạnh nghe cũng tức giận một cách khó hiểu, không khỏi châm chọc: "Cậu nghĩ cậu là ai? Cậu ba nhà họ Thẩm sao? Cho dù cậu ba nhà họ Thẩm ở đây thì cũng phải nể mặt nhà họ Tào!"
Diệp Thành lạnh nhạt nói: "Cho dù tôi nể mặt, nhà họ Tào dám nhận sao?"
Vừa dứt lời, sắc mặt mọi người đều thay đổi. Đám đàn em của Hoàng Thâm thức tới nỗi suýt nữa ném dao qua. Nếu không phải còn kiêng dè Đinh Lương Tài thì chắc chắn họ đã xé tên mồm mép huyênh hoang này ra thành từng mảnh nhỏ rồi!
Lý Vĩ Thắng trợn trắng mắt, lùi về sau vài bước để giữ khoảng cách với Diệp Thành, biểu cảm trên mặt hắn tựa như đang nói rằng: "Sự ngu xuẩn sẽ bị lây nhiễm qua đường không khí".
Ngay cả đám anh em tốt Đinh Lương Tài và Cố Tuấn Lam cũng không khỏi lo lắng. Chỉ có Kỷ Quân Lan và Tương Uyển Như mới biết Diệp Thành không hề nói quá chút nào.
Ngay cả Aokawa Sayuri cũng không khỏi nhíu này. Người quản lý bên cạnh cô ta - cô Murakami thì cười lạnh, nói: "Tên nhóc này đúng là huênh hoang khoác lác, Aokawa à, sao em lại qua lại với hạng người này thế?"
Aokawa Sayuri không nói gì, lúc này cô ta chỉ chú ý mỗi Đinh Lương Tài, hoàn toàn không hề quan tâm người đại diện của mình.
Ngay lúc này, có tiếng ồn ào hỗn tạp vang lên ngoài cửa, ông chủ Đổng dẫn theo một đám người đến, bước vào rất hùng hổ. Ông ta lạnh lùng nói: "Ai dám gây chuyện ở thành phố Chiêu Đức này?"
"Ông chủ Đổng!"
Hoàng Thâm kích động kêu lên rồi đi đến trước mặt ông chủ Đổng, hoa chân múa tay nói gì đó. Rất nhanh sau đó, ông chủ Đổng sầm mặt đi đến trước mặt Diệp Thành, quát khẽ: "Vừa nãy cậu chính là người đã ăn nói ngông cuồng sao?"
Đinh Lương Tài quát lớn rồi chắn trước mặt Diệp Thành: "Có chuyện gì thì nhằm vào tôi đây này, đừng có đụng vào người anh em của tôi!"
Ông chủ Đổng cười gằn: "Thằng nhãi này, nghe nói cậu đánh nhau giỏi lâm hả? Cậu có dám đánh thử không? Cậu có tin tôi cho cậu ở trong tù suốt nửa cuộc đời còn lại không!"
Đinh Lương Tài sợ giật bắn mình. Tuy anh ta hay đánh nhau nhưng chưa bao giờ gặp tình cảnh như vậy. Là một công dân bình thường, sao anh ta có thể không sợ ở tù cho được?
Thấy Đinh Lương Tài sợ hãi, ông chủ Đổng cười lạnh rồi quay sang Diệp Thành, nói: "Bây giờ cậu còn có thể dựa vào ai được nữa?"
Diệp Thành lạnh nhạt nói: "Bản thân tôi chính là chỗ dựa vững chắc nhất".
Ông chủ Đổng giận dữ quát: "Thật là một tên nhóc ngông cuồng, hôm nay tôi phải..."
Ông ta còn chưa nói xong đã thấy Lam Thải Nhi đi nhanh lên phía trước rồi quỳ xuống dưới chân Diệp Thành, cung kính nói: "Diệp Tiên sư!"
Ba từ này vừa được thốt ra, ông chủ Đổng liền sững sờ. Sở dĩ ông ta phản bội nhà họ Tào để đầu quân cho nhà họ Thẩm là do muốn bấu víu lấy Diệp Tiên sư!
Trừ việc có thần lực vô tận, những thứ mà Diệp Tiên sư có thể ban cho kẻ bên dưới cũng hấp dẫn khó mà cự tuyệt. Ông Chủ Đổng không thể nào quên được, ông ta chỉ ăn một quả nho thôi mà đã chữa được căn bệnh dai dẳng nhiều năm!
Kể từ đó ông chủ Đổng tâm phục khẩu phục Diệp Tiên sư, nhưng ông ta không thể nào ngờ người mà mình luôn muốn ton hót nịnh nọt lại xuất hiện ở đây!
"Điều này...tôi..."
Ông chủ Đổng kinh ngạc vô cùng, không biết nên nói gì, chỉ có thể nhìn Lam Thải Nhi với ánh mắt cầu cứu. Cô ta thì hoàn toàn không thèm để ý mà nói với Diệp Thành: "Diệp Tiên sư, nên xử lý hai tên có mắt như mù này như thế nào?"
Sắc mặt Diệp Thành rất bình tĩnh, anh lạnh nhạt nói: "Nếu gã đã thích dìm sông, vậy thì đem đi dìm sông đi".
Lam Thải Nhi gật đầu đồng ý không hề do dự: "Tôi đã hiểu!"
Sau đó cô ta liền xách ông chủ Đổng đang ngồi bẹp dưới đất và Hoàng Thâm đang không biết xảy ra chuyện gì lên đi ra ngoài. Hai tên này không phải là không muốn phản kháng, nhưng Lam Thải Nhi là một người sắp tiến đến đại sư võ đạo rồi, chẳng lẽ không khống chế nổi hai tên này hay sao?
"Cậu ta, cậu ta là Diệp Tiên sư?", Lý Vĩ Thắng lùi về sau hai bước, hai chân không ngừng run rẩy. Hắn cảm thấy như đang rơi xuống đáy vực sâu, giờ hắn mới biết cái câu "Thực lực của tôi mạnh hơn ông ta" nghĩa là gì. Tạm chưa nhắc đến thực lực thực sự, chỉ riêng mỗi ba chữ Diệp Tiên sư thôi là đã đủ để khiến ông chủ Đổng kiêu ngạo ngang ngược biến mất khỏi cõi đời!
Hắn lòng ngổn ngang hỗn loạn, nhưng lại phát hiện Diệp còn chẳng thèm nhìn mình, tuy thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng thấy buồn buồn.
Đinh Lương Tài và Tôn Tiêu Tiêu không hiểu gì cả, Diệp Thành không phải là anh em tốt/đàn anh khóa trên của họ sao? Sao thoắt cái đã biến thành Diệp Tiên sư rồi, hơn nữa còn khiến ông chủ Đổng sợ tới nỗi ngồi bệt xuống đất.
Tôn Tiêu Tiêu sáp qua rồi hỏi nhỏ: "Đàn, đàn anh, anh vừa nói mang đi dìm sông chỉ là đùa thôi đúng không?"
Diệp Thành mỉm cười nhưng không trả lời cô ấy. Nhưng Tương Uyển Như và Kỷ Quân Lan thì biết, Diệp Tiên sư đã nói là làm, nói muốn dìm hai tên vừa nãy xuống sông thì chúng chắc chắn không sống được!
Người kinh ngạc nhất vẫn là Cố Tuấn Lam. Cậu ta ngơ ngác đứng đó, đôi mắt tràn đầy kinh nhạc và khó tin. Hóa ra Uyển Như nói đúng, người bạn của cậu ta quả thực đã vượt cậu ta quá xa quá xa!
"Được rồi, hôm nay rượu cũng đã uống, cũng tắm suối nước nóng rồi, nên về thôi". Sắc mặt Diệp Thành rất bình tĩnh, anh đứng dẫy duỗi eo, cứ như chỉ vừa đập chết một con ruồi.