Chương 152: Trở về quê hương
“Tôi, tôi đột phá rồi?!”
Trình Bác Vũ không tin nổi nhìn mình, ông ta thử vung tay, ngay lập tức đánh ra một luồng Canh khí, đây là năng lực Canh khí, tiêu chuẩn của đại sư võ đạo khi Canh khí được phóng ra ngoài.
Một giây sau, ông ta đột nhiên hai tay ôm mặt, bật khóc không chút tiếng, nếu không có kỳ ngộ gì thì e làTrình Bác Vũ cả đời này đều không thể đột phá lớp xiềng xích này. Nhưng lúc này, ông ta không những trở thành võ đạo đại sư mà còn có cơ hội lớn đột phá Võ Thánh!
Chỉ là cái giá phải trả cũng vô cùng đáng sợ, không chỉ là sự sống chết của chính ông ta mà nó còn liên quan đến toàn bộ nhà họ Trình!
Trình Bác Vũ nghĩ thông suốt điểm này liền thu hồi biểu cảm vui vẻ trên mặt, lần thứ hai quỳ xuống dưới chân Diệp Thành, cung kính nói: “Cảm ơn Diệp Tiên sư”.
Diệp Thành thản nhiên nói: “Đừng quên là tôi có thể cho ông, cũng có thể thu hồi lại”.
Trình Bác Vũ rùng mình một cái, nhớ tới kết cục của Trình Bác Hiên, lập tức cung kính nói: “Tiểu nhân hiểu được, sau này nhà họ Trình chúng tôi sẽ chỉ nghe theo lệnh và coi anh làm chủ mà thôi”.
Diệp Thành hài lòng gật đầu, phất tay bảo đám người này đi xuống, lại tiếp tục quay trở về dáng vẻ lười biếng của mình, không nhanh không chậm kiểm tra chiến lợi phẩm vừa lấy được.
Ngoại trừ bảo vật nhà họ Trình, còn có Cái Bang, nhà họ Vệ và các bảo vật võ đạo thế gia khác đưa tới, Diệp Thành hai mắt sáng như đuốc, rất nhanh chọn ra các bảo vật có linh khí từ trong đống đồ vật.
Những thứ còn lại anh ta nhìn cũng không thèm nhìn, lập tức xua tay nói: “Những thứ khác đều cầm về đi”.
Những người đang đứng bên ngoài chờ đợi đột nhiên giật mình, sau đó trong lòng bọn họ tràn ngập sự vui vẻ vô cùng! Lúc trước Diệp Thành muốn lấy bảo vật của bọn họ, đám người này vô cùng không nỡ, thậm chí không tiếc lấy mạng đánh đổi. Nhưng Diệp Thành chỉ lấy đi một phần nhỏ và trả những thứ khác lại, nhất thời khiến đám người này cảm kích đến rơi nước mắt, hận không thể ngay lập tức quỳ xuống ôm đùi gọi lão đại.
Sau khi đuổi đám người này đi, Diệp Thành kiểm tra lại đống bảo bối vừa thu được, lần này thu hoạch khá tốt, ngoài trừ mấy lại linh thảo có linh khí ra, ngay cả Băng Tễ Lan lúc trước cũng có một viên.
Diệp Thành không khách khí nữa, trực tiếp luyện ra ba viên Tử Vân Đan, sau khi nuốt vào một viên thì để lại hai viên khác dự phòng.
Chỉ là một viên trong đó, anh đã nghĩ xong rồi, chính là tặng cho Ân U Liên giúp cô ấy luyện thể, thuận tiện chữa trị vết sẹo trên mặt cô ấy!
Nghĩ đến đây, anh liếc mắt nhìn ra ngoài, quả nhiên không thấy Thành chủ thành Nam Ngọc – Chu Chính Hào, đối với chuyện này Diệp Thành đã sớm có chuẩn bị trong lòng.
Trong vài ngày tiếp theo, Diệp Thành sửa sang lại những linh thảo còn lại một chút, có thể trực tiếp dùng thì dùng, có thể luyện đan thig luyện đan, cuối cùng thành công tu luyện Tứ Tượng Huyền Công đến tầng thứ ba!
“Hành trình đi Tô Nam lần này coi như không uổng phí”.
Đến lúc này Diệp Thành hài lòng gật đầu, ý định ban đầu của anh tới nơi này chính là vạch trần âm mưu của nhà họ Trình, để cho bọn họ không dám đối đầu với mình nữa, hiện giờ chẳng những thu phục nhà họ Trình mà còn đề cao được tu vi, có thể nói là thành công mỹ mãn.
Ngay lúc anh đang nghĩ như vậy, Tào Hinh Toàn và Lam Thải Nhi cũng đi vào, cô nhóc sau khi luyện thể xong thì kích động đến mức ngày nào cũng lôi kéo người ta đi đấu võ, hầu như đã hành hạ tất cả mọi người ở nhà họ Trình một lần.
Nhưng vào lúc này, cô ấy vội vàng nói: “Sư, sư phụ… hôm qua con đã nói chuyện điện thoại với mẹ, mẹ biết con được sư phụ thu nhận làm đệ tử rất là vui vẻ, cứ làm ầm lên với con mong con về thăm nhà”.
Nói xong, cô nhóc lấy hết can đảm ngẩng đầu nói: “Con xa nhà đã lâu, cũng nên về thăm nhà… Sư phụ, người cùng con quay về tỉnh Tô Bắc được không?”
Diệp Thành mượn cớ nói: “Con đã đến lúc quay về rồi, chỉ là ta không thể về với con đươc”.
Tào Hinh Toàn hai mắt đỏ hoe, bĩu môi làm nũng: “Ôi? Vì sao ạ?”
Diệp Thành cười nói: “Bởi vì sắp đến tết rồi, đừng nhìn thầy như vậy, thầy còn phải về làm một bé ngoan cùng cha ăn bữa cơm tất niên”.
“Bé ngoan…”
Nghe xong lời anh ta nói, Tào Hinh Toàn và Lam Thải Nhi nhịn không được trợn tròn mắt, ngẫm lại trong khoảng thời gian này Diệp Thành đã làm những gì? Giết người, cướp của, uy hiếp… Diệp Thành mà là đứa bé ngoan, e là cả thế giới này đều là người tốt rồi.
Chỉ là bị anh trêu trọc như thế, tình cảm quyến luyến không muốn rời xa của cô nhóc cũng phai nhạt đi không ít, bảo đảm với Diệp Thành nhất định phải tu hành cho thật tốt, cô ấy liền cùng Lam Thải Nhi trở về tỉnh Tô Bắc.
Diệp Thành nhún nhún vai, chuyện này cũng giải quyết được ổn thỏa rồi, đã đến lúc về nhà rồi, không phải trở về Hải thành, mà là trở về biệt thự nhà họ Diệp.
“Dù sao năm mới sắp tới rồi, lúc trước mỗi năm đều cùng bố ăn bữa cơm tất niên, sao năm nay có thể phá lệ được?”
Diệp Thành ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, trước mắt hiện ra từng cái cây ngọn cỏ của biệt thự nhà họ Diệp, nơi đó có ký ức từ nhỏ đến lớn của anh trong hai ba mươi năm, có bố và người em luôn yêu thương mình hết mực, còn có dấu vết của những kí ức về mẹ.
Nghĩ đến đây anh hơi sợ hãi, rõ ràng chỉ là rời nhà có nửa năm mà thôi, nhưng đối với Diệp Thành mà nói, như đã trôi qua mấy nghìn năm rồi vậy!
Lúc đi mới còn ấu thơ, lúc về đã là ông cụ già. Giọng địa phương không hề thay đổi, tóc mai bạc phơ, chàng trai chăn cừu gặp nhưng không quen biết, cười hỏi khách đến từ đâu đến.
Diệp Thành nửa năm trở lại đây vẫn luôn không trở về biệt thự nhà họ Diệp, thậm chí ngay cả hỏi thăm cũng chưa từng hỏi thăm qua một lần, thế nên trong lòng có chút sợ hãi khó hiểu, sợ là vật cảnh còn người mất, quê hương đổi thay.
Nếu như anh vui vẻ quay trở về quê hương, phát hiện cảnh vật thay đổi khác với lúc trước, thậm chí tất cả đều là ảo cảnh trong độ kiếp tâm ma của anh, vậy thì phải làm như thế nào đây?
Mặc dù thần niệm của Diệp Thành nói với anh, cách nghĩ này chỉ là sự lo lắng không đâu mà thôi, nhưng anh ấy vẫn không dám đối mặt với nó, theo một ý nghĩa khác, vị Tiên Đế máu lạnh này thực ra cũng rất yếu đuối.
Diệp Thành không vui vẻ, sắp xếp để nhà họ Trình phái người đưa Tiết Bách Hợp về Hải thành, mình một mình đi một đường, bước lên đường sắt cao tốc của tỉnh Tô Nam dẫn tới biệt thự nhà họ Diệp.
“Nhắc mới nhớ, nửa năm trước mình cũng được tái sinh trên chuyến đường sắt cao tốc đi từ biệt thự nhà họ Diệp đến Hải thành”.
Bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, hai mắt Diệp Thành ánh lên từng tia hoài niệm, lúc ấy anh chẳng qua chỉ là một sinh viên tố nghiệp đại học bình thường, ngay cả hạng người như Lý Việt Trạch, Bạch Tiểu Huyên đều có thể bắt nạt mình.
Mà bây giờ, anh là Diệp Tiên sư nổi danh ba tỉnh Đông Nam Hoa Hạ, dưới thần uy của mình, ngay cả Võ Thánh cũng đã ngã xuống, ngay cả Thẩm Thiên Minh Đặng Nghị đám lão làng của các gia tộc, đều phải ôm đùi của mình.
Diệp Thành vừa suy nghĩ về quá khứ đã trải qua, vừa dùng ngón tay vô thức gõ đùi, chỉ là đúng lúc này, một làn hương thơm thoang thoảng bay qua, sau đó anh liền nghe được một âm thanh ngọt ngào:
“Xin lỗi, bên cạnh cửa sổ là vị trí của chúng tôi, không biết anh có thể nhường một chút được không?”
Diệp Thành vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy một cô gái trẻ xinh đẹp cao gầy, đang mỉm cười nói chuyện với mình, mà phía sau cô thì có một cô gái mặc dù dáng người không cao, nhưng vóc người lại nhô ra phía trước, dáng người hình chữ S như muốn thoát khỏi bộ quần áo của cô ấy.
“Tôn Tiểu Tiểu?”