Chương 437: Mục Tinh Thần
Thấy người dẫn đầu lên tiếng.
Mấy người khác đều gật đầu hùa theo.
Liễu Nhược Trần ở cạnh thấy thế thì giật mình.
Đám nam thanh nữ tú này đều xuất thân từ Cổ Kiếm Môn- một trong thất đại huyền môn, thân phận, địa vị cao cả, dù là cậu cả nhà họ Liễu như hắn cũng phải cung kính nghe lời. Nhưng họ lại tôn kính thiếu chủ kia như vậy, không biết vị thiếu chủ kia có sức hút gì.
“Mục Tinh Thần của Cổ Kiếm Môn! Đúng là khó lường! Khó trách sao ông già nhà mình lại nói anh ta là nhân vật lớn đủ để nổi tiếng thế giới!”
Liễu Nhược Trần cúi đầu, thầm nghĩ trong lòng.
Bên kia, sau khi cơm nước xong, Tần Thư Dao dẫn Aokawa Sayuri và Diệp Thành đi dạo chung quanh Yên Kinh, ba người đều là chỉ ngắm cảnh mà thôi.
“Anh họ, cô hai vừa gọi nói, đếm nay công ty có việc bận nên không thể đi chung với chúng ta nhưng còn nói thêm là nhà họ Tần chuẩn bị mở tiệc mời khách ở núi Minh Nguyệt, bảo chúng ta đi thay cô hai!”
Tần Thư Dao cúp điện thoại, rồi xoay đầu nói.
“Ha, nhà họ Tần à, gặp một lần cũng tốt. Nhưng không cần vội, chúng ta ăn hết cái phố ẩm thực kia rồi tính!”
Diệp Thành tỏ ra chẳng có gì quan trọng, tuy anh đã tích cốc nhưng dù sao vẫn còn giữ tâm tính của một người trẻ, ở trong khe núi băng gần hai năm không ăn không uống, phố ẩm thực này có sức hút với anh hơn nhà họ Tần nhiều.
Tần Thư Dao cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhưng chỉ có thể đi chung với Diệp Thành tới phố ẩm thực.
...
Cuối cùng, khi mặt trời ngả về phía Tây, trong ánh đèn rực rỡ, cả Yên Kinh nhưng ngọn đèn lớn nhớ ánh đèn của vạn căn nhà.
Từ sau khi nhà họ Tần bị đuổi xuống khỏi đỉnh Hồng Phong, họ chuyển tới núi Minh Nguyệt. Lúc này, ở tòa biệt thự trên núi Minh Nguyệt, ánh đèn càng thêm sáng lóa, rực rỡ như ban ngày, âm thành giọng nói ầm ĩ.
Trên tòa biệt thự ngày thường thua thớt khách thăm viếng, từ khi nhà họ Tần thất thế, dường như chưa có lần nào náo nhiệt như tối nay.
“Ôi, chủ tịch Bành, ông cũng tới à!”
“Nhà họ Tần đã gửi thiệp, ai dám không đến chứ? Giờ người ta đã là người của Cổ Kiếm Môn, nếu muốn sống yên ổn ở Yên Kinh thì phải nịnh bợ đàng hoàng!”
“Hừ, vừa mới đắc thế là trắng trợn chèn ép con gái mình, nói ra còn không sợ người ta cười thúi mũi!”
“Suỵt, ông không muốn sống nữa à? Hiện giờ người bảo vệ bên trong nhà họ Tần chính là đệ tử Cổ Kiếm Môn đó”.
“...”
Đa số tân khách đều trong tình trạng vừa đưa thiệp vừa châu đầu ghé tai xì xầm nhưng nghe lời họ nói thì dường như rất khinh thường đám phản phúc này.
Đương nhiên, nói cách khác, họ cũng không dám phản kháng, trừ sợ Cổ Kiếm Môn, họ càng sợ ông cụ sống gần trăm tuổi kia hơn.
Gừng càng già càng cay Tần Tư Long.
Trong khu biệt thự có rất nhiều khách, họ vừa cầm ly, vừa tụm lại thành một vòng bàn tán:
“Tổng giám đốc Lý, ông có nghe nói là nhà họ Tần tổ chức tiệc rượu này để làm gì không?”
“Cái này thì tôi không rõ lắm. Nghe nói là có liên quan tới bên Cổ Kiếm Môn. Hình như bên kia có nhân vật lớn tới, nhà họ Tần chỉ là tay sai thôi, chỉ là ra mặt giúp đối phương làm việc!”
“Nhân vật lớn à, nhân vật lớn nào thế?”
“Tôi cũng có biết đâu, chỉ biết là hình như người đó gọi là thiếu chủ...”
Khi danh hiệu thiếu chủ này được nhắc tới, đồng tử mấy người co rút, họ nghĩ tới tin đồn từng nghe ở phía Nam.
“Đừng bảo là thiếu chủ kia đấy nhé, nghe nói là địa vị của cậu ta trong Cổ Kiếm Môn rất cao. Thế hệ trẻ Cổ Kiếm Môn coi cậu ta như Thiên Lôi, sai đâu thì đánh đó, còn lập nên một “Kiếm phái Thiếu niên Anh hùng”, chuyên thu nhận cao thủ kiếm khách, thậm chí đệ tử tông môn khác còn chủ động chạy tới gia nhập!”
Có người thấp giọng nói.
“Chắc là cậu ta..”
Người kia gật đầu: “Hình như thiếu chủ kia tên Mục Tinh Thần, là người trẻ tuổi có thiên phú xuất sắc nhất trong Cổ Kiếm Môn, còn trẻ mà đã ngưng tụ Kim Đan, vô cùng mạnh!”
Mấy ông chủ của Yên Kinh đều là người có mạng lưới tin tức linh hoạt, lúc này, việc linh khí hồi phục đã truyền ra từ lâu. Tuy người thường Hoa Hạ vẫn sống cuộc sống bình thường nhưng họ đã nghe thấy tin tức của thất đại huyền môn.
Mọi người vừa nói xong thì đột nhiên có người bật thốt:
“Gia chủ nhà họ Tần, họ Liễu, họ Từ và người lãnh đạo của mười gia tộc lớn khác đều đến kia. Mà người trẻ tuổi đứng trước mặt họ là ai?”
Đám đông nhìn sang, vừa thấy thì ai cũng sợ hãi. Mấy gia chủ của các gia tộc lớn của Yên Kinh đều thay nhau tới trước mặt một thanh niên.
Người đó mặc áo choàng, mái tóc đen, con người đen nhánh, da bóng loáng sáng lên, khí chất như hậu duệ quý tộc ngày xưa. Người này bị các nhân vật lớn vây ở giữa như trăng được sao vây quanh. Khi anh ta vừa xuất hiện, đám thanh niên đều bị hào quang của anh ta che khuất.
“Khí chất của người này giống Diệp Tiên sư quá!”
Một người bưng ly rượu mặc lễ phục quý giá, thân hình cao gầy, tay nắm trường kiếm khẽ run nói, trong mắt là tia mê mang.
Người này chính là Lục Tinh Hà sùng bái Diệp Thành đến cực hạn, chỉ qua hai năm thời gian, anh ta đã tu luyện tới cảnh giới Huyền Tiên nhưng lại không bộc lộ thực lực mà rời khỏi Yên Kinh, lặng lẽ phát triển thế lực của phái Tinh Tà.
Nhưng khi có được tin vị thiếu chủ kia hành động, Lục Tinh Hà cũng ra tay, anh ta tin chắc Diệp Thành không chết, anh nhất định sẽ quay về, dạy dỗ đám huyền môn luôn hống hách kia ngoan ngoãn nghe lời.
“Không đúng, người này trông non nớt hơn Diệp Tiên sư nhiều. Một mình Diệp Tiên sư đứng đó cũng có thể sánh ngang đất trời. Thanh niên này còn cần những người khác và chỗ dựa tông môn nâng lên, kém xa Diệp Tiên sư!”
Sau khi so sánh, Lục Tinh Hà cười lạnh, cô gái trẻ theo cạnh anh ta lại bĩu môi: “Sư phụ, người lại vậy, suốt ngày cứ nhắc Diệp Tiên sư gì kia, nếu anh ta lợi hại vậy sao còn chưa xuất hiện chứ!”
Lục Tinh Hà lại rất thương yêu đệ tử nhỏ của mình, anh ta sờ đầu đối phương: “Yên tâm, Diệp Tiên sư sẽ quay về!”
Cô nhóc quay ngoắt sang một bên hừ lạnh: “Sư phụ, người nói câu này suốt hai năm rồi. Dù Tiểu Thanh ngốc thì cũng không tin người đâu!”
“Khí chất của người này giống Diệp Tiên sư quá!”
Một người bưng ly rượu mặc lễ phục quý giá, thân hình cao gầy, tay nắm trường kiếm khẽ run nói, trong mắt là tia mê mang.
Người này chính là Lục Tinh Hà sùng bái Diệp Thành đến cực hạn, chỉ qua hai năm thời gian, anh ta đã tu luyện tới cảnh giới Huyền Tiên nhưng lại không bộc lộ thực lực mà rời khỏi Yên Kinh, lặng lẽ phát triển thế lực của phái Tinh Tà.
Nhưng khi có được tin vị thiếu chủ kia hành động, Lục Tinh Hà cũng ra tay, anh ta tin chắc Diệp Thành không chết, anh nhất định sẽ quay về, dạy dỗ đám huyền môn luôn hống hách kia ngoan ngoãn nghe lời.
“Không đúng, người này trông non nớt hơn Diệp Tiên sư nhiều. Một mình Diệp Tiên sư đứng đó cũng có thể sánh ngang đất trời. Thanh niên này còn cần những người khác và chỗ dựa tông môn nâng lên, kém xa Diệp Tiên sư!”
Sau khi so sánh, Lục Tinh Hà cười lạnh, cô gái trẻ theo cạnh anh ta lại bĩu môi: “Sư phụ, người lại vậy, suốt ngày cứ nhắc Diệp Tiên sư gì kia, nếu anh ta lợi hại vậy sao còn chưa xuất hiện chứ!”
Lục Tinh Hà lại rất thương yêu đệ tử nhỏ của mình, anh ta sờ đầu đối phương: “Yên tâm, Diệp Tiên sư sẽ quay về!”
Cô nhóc quay ngoắt sang một bên hừ lạnh: “Sư phụ, người nói câu này suốt hai năm rồi. Dù Tiểu Thanh ngốc thì cũng không tin người đâu!”
...
Không nhắc tới cuộc cãi vã của hai thầy trò, người thanh niên chỉ có một phần khí phách của Diệp Thành cũng đủ khiến đám khách quý phải cúi đầu, khiến cho nhiều phu nhân, tiểu thư tim đập rộn ràng, trong mắt hiện lên tia sáng.
“Các vị, để tôi giới thiệu với mọi người!”, Liễu Nhược Trần đứng cạnh thanh niên bước ra, mặt mũi tràn đầy sự vinh dự: “Đây là cậu Mục – Mục Tinh Thần đến từ Cổ Kiếm Môn!”
Cậu chủ hàng đầu Yên Kinh này lại đứng dưới cơ Mục Tinh Thần.
Nhìn thấy cảnh này, các đại gia, nhân vật nổi tiếng, đám cậu ấm cô chiêu đều chấn động, ánh mắt đánh giá Mục Tinh Thần càng thêm cẩn thận.
“Cậu ta chính thiếu chủ à?”
“Có mấy gia tộc lớn là nhà họ Tần, họ Từ, họ Liễu bợ đỡ, đúng là uy phong!”
“Ầy, thiếu chủ của Cổ Kiếm Môn có khác, khí thế bàng bạc, tu vi tinh thâm!”
Rất nhiều khách khứa châu đầu vào nhau nhỏ giọng bàn luận.
Họ vốn nghe nói tới danh tiếng của thất đại huyền môn, nay thấy uy phong của Mục Tinh Thần thì trong lòng càng thêm sợ hãi Cổ Kiếm Môn.