Chương 563: Quay lại Hoa Hạ
Trong hàng nghìn năm, linh khí trên Trái Đất khôi phục lại không chỉ một lần. Các tu sĩ của tông môn thượng cổ đến Trái Đất đều mang theo sự coi thường đứng trên tất cả, ngạo nghễ khinh thường thế giới phàm tục. Họ luôn tự nghĩ mình là thần tiên hạ phàm, còn người Trái Đất là người phàm.
Nhưng lần này, đầu tiên là tộc Nam Ly Vương bị diệt, sau đó là lão tổ Khô Vinh và Chân Quân của các huyền môn khác chết, điều này đã làm người của tông môn thượng cổ chấn động.
Trong Bạch Vân Quán.
Thẩm Minh Nhan mặc đồ trắng muốt, dáng vẻ kiêu ngạo lạnh lùng. Cô nghe thấy những lời xì xào bàn tán của các sư tỷ sư muội thì không khỏi sững sờ. Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy tin tức của thế giới phàm tục sau khi xa cách mấy năm.
"Không biết ông nội, em trai và cả Diệp Tiên sư ra sao rồi".
Thẩm Minh Nhan lặng lẽ nghĩ.
"Thẩm Minh Nhan, Tàng Kinh Các vẫn chưa quét dọn sạch sẽ, còn không mau đi đi". Một cô gái mặc đạo bào, dáng người cao ráo, đôi mắt hẹp dài, mặt mày có vẻ hơi chua ngoa lạnh giọng nói.
"Vâng, Chu sư tỷ".
Thẩm Minh Nhan cúi đầu, ngoan ngoãn đáp lời.
Cô cúi đầu đi thì nghe thấy tiếng châm chọc sau lưng: "Một người phàm mà cũng dám vào Bạch Vân Quán chúng ta. Nếu không phải nể mặt Long sư cô thì đã trực tiếp cho ra ngoại môn rồi chẻ củi gánh nước như đám đệ tử cấp thấp kia rồi".
"Sư tỷ, ăn nói cẩn thận đi, người ta có một luồng chân nguyên linh khí cuồn cuộn, hạt giống Chân Quân đấy".
"Ha ha, cô ta có thể trở thành Chân Quân thì ta có thể phi thăng lên trời đấy!"
Những lời châm chọc cười nhạo không chỉ không bớt đi mà còn cố ý nói to thêm. Thẩm Minh Nhan chỉ có thể cúi đầu càng thấp, lặng lẽ bước đi.
Trong Thánh Thiên Cung.
Từng hàng ngọc thạch hỏa diễm thẳng tắp, cột trụ khảm rồng quấn quanh chống trời, mây mù bao phủ, đại điện đứng sừng sững giữa đỉnh mây xanh. Một vị Chân Quân nóng tính gào to: "Đánh tới Yên Kinh, bắt gọn rồi thẩm vấn đám người Tiêu phủ và Sương Diệp lâu, rồi sẽ tìm ra hung thủ thôi!"
"Đúng vậy, các môn phái đều có trưởng lão chết, thù này không thể không báo".
"Vô Vấn sơn trang tình nguyện làm người đi đầu!"
Câc tông chủ ngồi phía trên không khỏi nhìn nhau một cái, họ đều nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt đối phương.
Chuyện của thế giới trần tục khiến những nhân vật lớn đứng đầu thất đại huyền môn đều không hiểu ra sao. Lão tổ Khô Vinh không phải là người dễ đối phó, thế mà lại bỗng chợt chết đi, quả thực làm người ta kinh hãi.
Nhưng mà họ đứng trên đỉnh cao ngạo nghễ nhìn thế giới này quá lâu rồi. Họ cho rằng cho dù người của thế giới phàm tục mạnh đến đâu, chỉ cần cuộc chiến bùng nổ, các thần tiên ra tay là đối thủ gì cũng sẽ tan thành tro bụi.
"Các tông môn quay về chuẩn bị, trước tiên cứ chất vấn Tiêu Nghĩa Tuyệt về chuyện này đã, nếu lão ta không chịu đưa ra câu trả lời thì đó cũng chính là lúc thất đại huyền môn chúng ta san bằng Hoa Hạ!"
Thánh Thiên Đế ngồi ở vị trí cao nhất được bao phủ bởi mây mù, uy nghiêm vô cùng nói.
"Rõ!"
Các Chân Quân đồng loạt cung kính vâng lời.
Vô số ngọn lửa bùng cháy trong mắt câc Chân Quân. Diệp Thành liên tục chém chết câc cường giả thượng cổ, điều này đã hoàn toàn chọc giận các Chân Quân. Họ hằm hè xoa tay, chỉ chờ đến lúc tìm được hung thủ thì lập tức khai chiến, chém chết tất cả những kẻ dám phản kháng của Hoa Hạ, san bằng một lần thật quyết liệt.
Mà lúc này những kẻ này còn chưa biết, Diệp Thành đã quay về rồi.
......
"Vù vù!"
Trong con đường nối giữa Luyện ngục Vô Gian và Trái Đất, một luồng sánh pha xanh và vàng kim xuyên qua lỗ hổng không gian, chật vật vô cùng, khó khăn tiến về phía trước.
"Tu vi của mình vẫn quá thấp, không thành Nguyên Anh thì hoàn toàn không thể chống lại dòng chảy hỗn loạn của không gian. May mà mình đã tu thành Tứ Tượng Huyền Công, luyện ra được thần tướng của Chu Tước. Thiên phú của Chu Tước chính là không gian, rong chơi trong ngân hà tuyệt đối không thành vấn đề. Thế nên mình mới có thể miễn cưỡng phá mở không gian, vượt qua hai giới".
Diệp Thành vừa khó khăn xuyên qua dòng chảy hỗn loạn của thời không vừa thầm suy nghĩ. Tuy anh có thể dựa vào sức mạnh Hải Hoàng để huy động sức mạnh thời không, nhưng dù sao cũng chỉ là phạm vi nhỏ. Việc xuyên qua không gian quy mô lớn thế này vẫn khá phí sức.
"Tất nhiên điều này là do Luyện ngục Vô Gian chỉ là một thế giới nhỏ, hơn nữa có quan hệ mật thiết với Trái Đất. Nếu là ở thế giới lớn thực sự, lớp màng ngăn cách thế giới vô cùng kiên cố, không phải đại năng Nguyên Anh thì không thể xuyên qua được".
Cho dù từng mảnh vỡ không gian sượt qua khiến trên thần thể của anh xuất hiện nhiều vết thương, ngay cả thần thể Đại Thành cũng chẳng đáng kể khi đối mặt với không gian, nhưng Diệp Thành vẫn không hề lùi bước.
Anh vẫn luôn nhớ đến người thân và bạn bè ở Hoa Hạ. Nếu không giải quyết thất đại huyền môn thì anh không thể nào yên tâm được.
Coi nhẹ tiếng gào thảm thiết phía sau của Nam Tuyệt trực tiếp biến mất trong vòng xoáy thời không, ánh mắt Diệp Thành lạnh đi, anh đột nhiên vỗ đôi cánh Chu Tước: "Mở!"
"Ầm ầm!"
Một loạt tiếng vang rền vang lên, một cái lỗ khổng lồ xuất hiện phía trước con đường.
Cơ thể Diệp Thành co lại, biến thành một luồng sáng bay vào trong cái lỗ. Cái lỗ nhanh chóng thu hẹp lại rồi biến mất, chỉ còn lại con đường không gian vẫn đang tỏa sáng rực rỡ, liên tiếp xuất hiện những điều kỳ lạ.
Mà lúc này, ở một nơi nào đó của Hoa Hạ, một không gian đột nhiên mở ra. Một luồng ánh sáng được ngọn lửa bao phủ bắn vọt ra ngoài.
"Phụt!"
Ánh sáng vừa tản đi, Diệp Thành liền xuất hiện, thần tướng Chu Tước sau lưng anh kêu lên một tiếng rồi biến thành một hình vẽ mang theo ánh sáng chui vào cơ thể anh.
Trên cơ thể anh đâu đâu cũng có vết thương, có nhiều vết thương trông rất đáng sợ, thậm chí từ chỗ ngực bị xé rách đến tận eo, suýt nữa chém anh thành hai nửa. Đó là một mảnh vỡ không gian vô cùng nguy hiểm, đủ để giết chết Thiên Quân Nguyên Anh.
Mà giờ Diệp Thành cũng vô cùng yếu ớt, anh nhanh chóng rớt xuống từ cảnh giới Xuất Khiếu xuống Kim Đan sơ kỳ mới có thể miễn cưỡng duy trì.
Còn Nam Tuyệt thì đã biến mất từ lâu, nhưng anh không hề lo lắng. Khoan không nói đến việc hai người là kẻ thù, dù sao trước khi xuyên qua thời không anh đã độ cho lão ta một luồng chân khí. Lão già này đa phần là chưa chết, chỉ là đang chờ thời cơ để trốn ra từ một không gian nào đó của Trái Đất thôi.
Nếu lão già này biết điều thì tuyệt đối sẽ không dám đối đầu với Hoa Hạ, nếu không cho dù có lên trời xuống đất anh cũng phải tiêu diệt cả cơ thể lẫn thần hồn của lão ta!
Diệp Thành thở một hơi thật dài, nét mặt không khỏi chìm đắm: "Linh khí dồi dào thật đấy, xem ra trong khoảng thời gian mình tu hành, linh khí trên Trái Đất giờ đã khôi phục càng lúc càng rõ ràng. Xem ra một năm rưỡi nữa là đám trong ngân hà cũng sẽ nghe tin mà tới đây".
Diệp Thành mở mắt ra. Anh thấy phía nơi xa có những cây cổ thụ cao chọc trời, cây nào cây nấy cao tầm trăm mét, vô cùng to lớn. Tiếng gào của những con thú vang lên mạnh mẽ, chân trời phía xa xa còn có một con chim lớn màu vàng kim đang bay trên trời.
Đây đều là những linh thú xuất hiện từ trong Ma Quật hoặc là biến dị sau khi linh khí khôi phục. Nhưng lúc Diệp Thành vừa quay về thì chúng không to và mạnh như thế này, có thể thấy ảnh hưởng của việc linh khí khôi phục càng ngày càng lớn.
"Rắc rắc".
Cơ thể Diệp Thành co lại, biến thành một luồng sáng bay vào trong cái lỗ. Cái lỗ nhanh chóng thu hẹp lại rồi biến mất, chỉ còn lại con đường không gian vẫn đang tỏa sáng rực rỡ, liên tiếp xuất hiện những điều kỳ lạ.
Mà lúc này, ở một nơi nào đó của Hoa Hạ, một không gian đột nhiên mở ra. Một luồng ánh sáng được ngọn lửa bao phủ bắn vọt ra ngoài.
"Phụt!"
Ánh sáng vừa tản đi, Diệp Thành liền xuất hiện, thần tướng Chu Tước sau lưng anh kêu lên một tiếng rồi biến thành một hình vẽ mang theo ánh sáng chui vào cơ thể anh.
Trên cơ thể anh đâu đâu cũng có vết thương, có nhiều vết thương trông rất đáng sợ, thậm chí từ chỗ ngực bị xé rách đến tận eo, suýt nữa chém anh thành hai nửa. Đó là một mảnh vỡ không gian vô cùng nguy hiểm, đủ để giết chết Thiên Quân Nguyên Anh.
Mà giờ Diệp Thành cũng vô cùng yếu ớt, anh nhanh chóng rớt xuống từ cảnh giới Xuất Khiếu xuống Kim Đan sơ kỳ mới có thể miễn cưỡng duy trì.
Còn Nam Tuyệt thì đã biến mất từ lâu, nhưng anh không hề lo lắng. Khoan không nói đến việc hai người là kẻ thù, dù sao trước khi xuyên qua thời không anh đã độ cho lão ta một luồng chân khí. Lão già này đa phần là chưa chết, chỉ là đang chờ thời cơ để trốn ra từ một không gian nào đó của Trái Đất thôi.
Nếu lão già này biết điều thì tuyệt đối sẽ không dám đối đầu với Hoa Hạ, nếu không cho dù có lên trời xuống đất anh cũng phải tiêu diệt cả cơ thể lẫn thần hồn của lão ta!
Diệp Thành thở một hơi thật dài, nét mặt không khỏi chìm đắm: "Linh khí dồi dào thật đấy, xem ra trong khoảng thời gian mình tu hành, linh khí trên Trái Đất giờ đã khôi phục càng lúc càng rõ ràng. Xem ra một năm rưỡi nữa là đám trong ngân hà cũng sẽ nghe tin mà tới đây".
Diệp Thành mở mắt ra. Anh thấy phía nơi xa có những cây cổ thụ cao chọc trời, cây nào cây nấy cao tầm trăm mét, vô cùng to lớn. Tiếng gào của những con thú vang lên mạnh mẽ, chân trời phía xa xa còn có một con chim lớn màu vàng kim đang bay trên trời.
Đây đều là những linh thú xuất hiện từ trong Ma Quật hoặc là biến dị sau khi linh khí khôi phục. Nhưng lúc Diệp Thành vừa quay về thì chúng không to và mạnh như thế này, có thể thấy ảnh hưởng của việc linh khí khôi phục càng ngày càng lớn.
"Rắc rắc".
Diệp Thành muốn đứng dậy nhưng giờ thì hơi khó. Anh nhìn vào bên trong thì nhận ra kinh mạch trong cơ thể đã đứt hơn nửa, ngay cả xương ngọc rắn chắc vô cùng cũng xuất hiện những vết nứt. Chân nguyên thì bay mất bảy tám phần, chỉ còn lại một ít. Anh không khỏi cười khổ:
"Với tu vi bây giờ của mình thì việc cố xuyên qua con đường không gian quá khó khăn".
Lúc này vết thương của anh còn nặng hơn cả so với lúc Huyết Ma lão tổ tự nổ.
Nhưng Diệp Thành không hề lo lắng.
"Thần thể vốn có năng lực khôi phục mạnh mẽ, nơi đây linh khí lại vô cùng dồi dào, cho dù tạm thời rơi xuống Kim Đan thì khắp Hoa Hạ này ai có thể ngăn được mình? Cùng lắm là ba tháng mình có thể hồi phục lại như ban đầu. Hơn nữa trong nhẫn không gian có có một thần dược cực mạnh nữa cơ mà".