Chương 494: Khống chế không gian!
Mắt Diệp Thành lóe sáng, sử dụng bí thuật thần niệm xóa bỏ đoạn đối thoại này ra khỏi đầu thư sinh. Đối phó với người phàm không có tu vi thì chỉ cần một cái búng tay của anh là có thể thay đổi toàn bộ kí ức của anh ta.
Đến khi thư sinh tỉnh lại, trước mắt đã không còn Diệp Thành nữa. Anh ta lắc đầu, tiếp tục xách theo hộp thức ăn đi về phía thư viện.
Còn Diệp Thành đã nhanh chóng hòa lẫn vào đám đông, sắc mặt có vẻ nghiêm túc. Bọn họ bắt nhiều tu sĩ như vậy, lại truy lùng người Hoa Hạ, rõ ràng là nhằm vào anh.
“Xem ra mình đã đánh giá thấp phản ứng của vương tộc Nam Ly rồi”.
Ánh mắt Diệp Thành trở nên lạnh lùng. Mặc dù anh không thân thiết gì với Tô Như Sương, nhưng cô gái đó đã cho anh tin tức về trưởng lão Nho Phong Môn, lại nhiều lần có ý tốt nhắc nhở mình. Mình là Tiên Đế, trước nay có ơn tất đền.
“Nếu cô bị vương tộc Nam Ly giết thì tôi sẽ tàn sát cả vương tộc Nam Ly tế lễ cho cô”.
Đáy mắt Diệp Thành lóe lên tia sáng lạnh lẽo, cả người anh hóa thành ánh sáng trong chớp mắt, sau vài bước đã đến được tổng bộ của Chu Đan Đường. Tòa nhà cao trăm trượng này vẫn nguy nga sừng sững như cũ.
“Ai đó?”
Thị vệ đứng nơi cửa người nào người nấy mang khí tức sắc bén, họ đều là tu sĩ cảnh giới Tu Thể đỉnh phong.
Diệp Thành hoàn toàn không quan tâm đến bọn họ, mà đi xuyên qua không gian đến thẳng một nhà tù sâu mấy chục mét dưới lòng đất. Trong nhà tù, anh cảm nhận được khí tức của kẻ địch.
“Chân Quân đại nhân?”
Ông Chu mặc áo vải, tay bị khóa xiềng xích đạo pháp, nhìn thấy Diệp Thành thì đột nhiên kích động đứng dậy.
“Kẻ nào dám xông vào địa lao Chu Đan? Không biết đây là cấm địa của Chu Đan Đường hay sao?”
Người canh chừng địa lao lại là năm tu sĩ Ngưng Đan lạ mặt, sắc mặt của mỗi một kẻ đều nghiêm nghị, trước đây Diệp Thành chưa bao giờ nhìn thấy bọn họ ở Chu Đan Đường.
“Ồn ào!”
Diệp Thành khẽ búng ngón tay, luồng sức mạnh vô hình khổng lồ cuồn cuộn ép tới, nghiền bốn kẻ trong số đó thành vũng máu. Kẻ cuối cùng hoảng sợ, lập tức sử dụng pháp bảo định hóa thành một ráng mây đỏ chạy trốn.
“Dựa vào anh mà cũng mong có thể chạy trốn trước mặt tôi?”
Diệp Thành khẽ hừ một tiếng. Anh không hề động đậy, tất cả nguyên khí trong không gian trăm trượng đột nhiên ngưng tụ thành một tấm sắt. Mấy chục thị vệ bao gồm cả tu sĩ Thần Hải đang bỏ trốn kia đều bị nguyên khí vô tận nghiền nát ngay tại chỗ. Chân Quân cảnh giới Xuất Khiếu khống chế chân nguyên, chỉ một ý nghĩ là có thể chi phối tất cả sinh mạng trong vòng nghìn trượng, nắm quyền sinh sát, tựa như thần linh.
Mặc dù anh chưa phải cảnh giới Xuất Khiếu nhưng lại mạnh hơn cả Chân Quân Xuất Khiếu!
“Lão hủ xin bái kiến Chân Quân”.
Ông Chu run rẩy quỳ xuống, nước mắt tuôn rơi. Ông ta gần như đã tuyệt vọng, cho rằng mình sắp phải chết già trong địa lao này, nhưng không ngờ lại gặp được Diệp Thành.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi vừa mới rời khỏi mấy ngày mà thành Nam Ngọc đã biến thành thế này? Ngay cả Tô Như Sương cũng bị bắt đi?”
Diệp Thành vung tay chỉ tới, xiềng xích đạo pháp trên tay chân ông Chu thoáng chốc mất đi ánh sáng, hóa thành sắt bình thường, bị ông Chu dễ dàng làm đứt.
“Thưa Chân Quân, mọi chuyện đều do đội hộ vệ Trục Nhật gây ra”, ông Chu giải thích.
Theo ông ta nói, đội hộ vệ Trục Nhật là một trong ba đội cấm vệ lớn nhất của vương đình Nam Ly, là một đội quân thần thông, binh sĩ bình thường đều là cảnh giới Ngưng Đan. Đô thống các bộ đều là tu sĩ Kim Đan, nghe nói Thống lĩnh là Chân Quân Xuất Khiếu, hơn nữa còn là người mạnh nhất trong các Chân Quân.
“Vì chuyện của Lục vương tôn mà vương đình nổi giận, Nam Ly Vương lệnh cho ba đội hộ vệ lật tung mọi nơi. Đội hộ vệ Trục Nhật không tìm thấy người thế là bắt đầu tàn sát, bắt đi gần như toàn bộ người tu tiên cấp cao ở thành Nam Ngọc. Nhà họ Tô, nhà họ Vân, nhà họ Thu… bọn chúng đều không tha một ai. Nhưng Chân Quân đừng lo, cô Như Sương và cô gái Linh Nhi kia không bị bắt đi”.
“Lúc đó Tiết Mộng Ngưng đã lên tiếng bảo vệ bọn họ, nghe nói cô ta đã đưa họ về Huyền Nguyệt Môn”.
Nghe ông Chu nói vậy, Diệp Thành hơi ngạc nhiên: “Tiết Mộng Ngưng? Cô gái tu luyện Thiên Thù Vạn Độc Thủ kia à?”
Đội hộ vệ Trục Nhật không tìm thấy Diệp Thành là rất bình thường. Anh khống chế đại điện Vạn Độc, có thể thao túng toàn bộ động thiên, đóng thiên môn. Trừ khi là Thiên Quân cảnh giới Nguyên Anh đến, nếu không thì không ai tìm được động thiên Vạn Độc.
Nhưng Diệp Thành không ngờ Tiết Mộng Ngưng lại ra tay bảo vệ Tô Như Sương, nên biết rằng kiếm Độc Hỏa Công Tâm vẫn còn ở trong tay mình.
Diệp Thành bỗng hiểu ra ý đồ của Huyền Nguyệt Môn, không gì khác ngoài việc giao hảo với mình, bán cái nhân tình mà thôi.
“Nếu lần tới gặp người của Huyền Nguyệt Môn, mình sẽ nương tay”.
Diệp Thành gật đầu, được biết đám người Tô Như Sương không sao, anh cũng yên tâm phần nào. Còn dòng chính của nhà họ Tô, nhà họ Triệu và những nhà khác không có qua lại gì với Diệp Thành, cho nên anh cũng không muốn ra mặt.
Mình là Tiên Đế chứ không phải anh hùng hào kiệt gì cả, mấy chuyện ra mặt giúp người khác vẫn nên đi mời Người Nhện đi!
“Còn ông thì sao? Sao ông không bị bắt đi, ngược lại bị nhốt ở đây?”, Diệp Thành hỏi.
Ông Chu cười gượng đáp: “Tôi chỉ là một thầy dạy luyện đan, làm gì lọt vào mắt của đội hộ vệ Trục Nhật. Ngược lại, tổng bộ phát hiện đặc sứ đã chết thì phái một vị đại nhân đến tra xét, phán định tôi phản bội Chu Đan Đường, cho nên bắt giam tôi”.
“Tổng bộ Chu Đan Đường?”
Diệp Thành vừa nhíu mày thì bỗng nhiên nghe một tiếng quát lớn từ trên không truyền xuống.
“Kẻ nào dám xông vào Chu Đan Đường?”
Một luồng sáng vàng đột ngột đánh xuyên qua mặt đất dày mấy chục mét, xuất hiện ở bên trong địa lao.
Toàn thân người này được bao phủ trong ngọn lửa màu vàng, lửa thần quanh thân bốc cháy hừng hực, thiêu đốt phạm vi mười trượng xung quanh. Người này tóc vàng mắt vàng, mặc áo màu vàng, oai phong hiển hách, thậm chí khí tức còn vượt trên đám người Tiết Mộng Ngưng, lấp kín cả địa lao, đè nén khiến không khí cũng trở nên đông đặc.
Người này lại là một tu sĩ Kim Đan, hơn nữa rõ ràng là Kim Đan đại thành, cách đỉnh phong chỉ có nửa bước.
“Chính là ông ta, Kim Diệm Sứ đứng đầu trong sáu đặc sứ, cao thủ hàng đầu chỉ sau Tổng đường chủ”.
Đồng tử của ông Chu co rụt lại, bị uy thế đè ép buộc phải khom lưng.
“Kim Diệm Sứ?”, Diệp Thành nhìn lại với ánh mắt đầy hứng thú.
Lúc Kim Diệm Sứ đáp xuống, ngọn lửa hung mãnh cuồn cuộn ngút trời, nhưng đến khi nhìn thấy mặt Diệp Thành thì sắc mặt ông ta bỗng biến đổi. Ông ta trừng to hai mắt, không thể tin nổi: “Diệp… Diệp Thành? Không phải cậu bị ba đội hộ vệ truy sát, đã chạy trốn khỏi quần đảo Nam Ngọc từ lâu rồi sao? Sao còn dám quay về thành Nam Ngọc?”
“Ai nói tôi đã chạy trốn khỏi quần đảo Nam Ngọc?”, Diệp Thành mỉm cười nhàn nhạt, chắp tay sau lưng đi đến.
Kim Diệm Sứ run rẩy, người trước mắt là kẻ hung ác đã một tay áp đảo vô số đứa con của trời, đánh tàn phế Lục vương tôn Nam Hiền, thậm chí còn có truyền thuyết cho rằng cậu ta là một lão tổ Nguyên Anh nào đó hóa thân. Mặc dù Kim Diệm Sứ tự cho mình không thua kém những đứa con của trời đó, nhưng ông ta nào dám đối địch với kẻ hung ác bậc này.
“Chạy!”
Kim Diệm Sứ đạp chân, hóa thành cột lửa màu vàng xuyên qua đất trời, định bỏ chạy. Tốc độ của ông ta cực nhanh, lại còn thiêu đốt máu, kích hoạt tấm khiên lửa cấm kị trong Chu Đan Diệu Nhật Công.
Diệp Thành vừa nhíu mày thì bỗng nhiên nghe một tiếng quát lớn từ trên không truyền xuống.
“Kẻ nào dám xông vào Chu Đan Đường?”
Một luồng sáng vàng đột ngột đánh xuyên qua mặt đất dày mấy chục mét, xuất hiện ở bên trong địa lao.
Toàn thân người này được bao phủ trong ngọn lửa màu vàng, lửa thần quanh thân bốc cháy hừng hực, thiêu đốt phạm vi mười trượng xung quanh. Người này tóc vàng mắt vàng, mặc áo màu vàng, oai phong hiển hách, thậm chí khí tức còn vượt trên đám người Tiết Mộng Ngưng, lấp kín cả địa lao, đè nén khiến không khí cũng trở nên đông đặc.
Người này lại là một tu sĩ Kim Đan, hơn nữa rõ ràng là Kim Đan đại thành, cách đỉnh phong chỉ có nửa bước.
“Chính là ông ta, Kim Diệm Sứ đứng đầu trong sáu đặc sứ, cao thủ hàng đầu chỉ sau Tổng đường chủ”.
Đồng tử của ông Chu co rụt lại, bị uy thế đè ép buộc phải khom lưng.
“Kim Diệm Sứ?”, Diệp Thành nhìn lại với ánh mắt đầy hứng thú.
Lúc Kim Diệm Sứ đáp xuống, ngọn lửa hung mãnh cuồn cuộn ngút trời, nhưng đến khi nhìn thấy mặt Diệp Thành thì sắc mặt ông ta bỗng biến đổi. Ông ta trừng to hai mắt, không thể tin nổi: “Diệp… Diệp Thành? Không phải cậu bị ba đội hộ vệ truy sát, đã chạy trốn khỏi quần đảo Nam Ngọc từ lâu rồi sao? Sao còn dám quay về thành Nam Ngọc?”
“Ai nói tôi đã chạy trốn khỏi quần đảo Nam Ngọc?”, Diệp Thành mỉm cười nhàn nhạt, chắp tay sau lưng đi đến.
Kim Diệm Sứ run rẩy, người trước mắt là kẻ hung ác đã một tay áp đảo vô số đứa con của trời, đánh tàn phế Lục vương tôn Nam Hiền, thậm chí còn có truyền thuyết cho rằng cậu ta là một lão tổ Nguyên Anh nào đó hóa thân. Mặc dù Kim Diệm Sứ tự cho mình không thua kém những đứa con của trời đó, nhưng ông ta nào dám đối địch với kẻ hung ác bậc này.
“Chạy!”
Kim Diệm Sứ đạp chân, hóa thành cột lửa màu vàng xuyên qua đất trời, định bỏ chạy. Tốc độ của ông ta cực nhanh, lại còn thiêu đốt máu, kích hoạt tấm khiên lửa cấm kị trong Chu Đan Diệu Nhật Công.
Khiên lửa Chu Đan là một tuyệt chiêu, được xưng là nháy mắt chạy xa trăm dặm, cảnh giới Kim Đan bình thường chưa chắc có thể cản được ông ta.
Nhưng Diệp Thành nào phải cảnh giới Kim Đan bình thường?
“Về đây!”
Diệp Thành duỗi tay ra, nắm vào không trung, ảo ảnh Minh Vương đột nhiên xuất hiện, một làn sóng vô hình thoáng chốc lan ra khắp không trung nghìn trượng.
Trong chốc lát, toàn bộ không gian bỗng đông đặc. Không chỉ có các loại nguyên khí mà ngay cả không trung cũng đông cứng thành một tấm sắt. Kim Diệm Sứ chỉ cảm thấy mình từ trong không khí bỗng nhiên rơi vào lớp xi măng, khó tiến được nửa bước. Ông ta chẳng khác nào một con muỗi rơi vào trong hổ phách, ngay cả một ngón tay cũng không thể cử động, ngọn lửa cũng bị đông lại giữa không trung.
“Khống chế không gian!”