Câu nói của Diệp Thành vừa bật thốt ra đã kinh thiên động địa. Nhiều người vốn hoàn toàn không quan tâm đến anh đều nhanh chóng kinh ngạc quay đầu. Ngay cả những điện hạ uy danh hiển hách cũng nhíu mày nhìn qua.
"Tần Thư Dao, cô không dạy quy tắc cho người họ hàng này sao?"
Thanh niên tóc tím là Long Diệu hừ lạnh.
Hắn vừa tức giận, tu sĩ trên cả tầng đều biến sắc, nơm nớp lo sợ. Tần Thư Dao quỳ bộp xuống, nói với vẻ mặt vô cùng cung kính: "Điện hạ tha tội, người họ hàng của nô tì chưa bao giờ tiếp xúc với những vị có địa vị cao như điện hạ đây, thế nên mới mạo phạm. Xin điện hạ nể mặt nô tì, tha thứ cho tội nghiệt của cậu ấy".
"Nể mặt? Một nô tì cỏn con, ngoài mặt mang cái danh quản lý đại sảnh nhưng thực ra cũng chỉ là một nô tì của Trường Sinh Giáo ta mà thôi, cũng xứng để ta nể mặt sao?", thanh niên tóc tím bật cười.
Tần Thư Dao nghe thế thì cứng đờ, nhưng dập đầu càng mạnh hơn, đập cộp cộp xuống sàn, thậm chí còn dập ra cả máu.
Diệp Thành đứng bên cạnh nhìn. Cô chị họ năm đó kiêu ngạo vô cùng của anh, một trong ba người đẹp nức tiếng của Yên Kinh năm xưa, thế mà giờ lại cúi đầu nhún nhường đến vậy.
Diệp Thành không biết sáu năm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến một cô gái bỏ lại con gái và bố của mình mà ngoan ngoãn ở đây làm nô tì.
Nhưng lúc này trong lòng anh chỉ có sát ý che trời lấp bể đối với thanh niên tóc tím, đối với tất cả những tên điện hạ kia, đối với Vô Cực Cung, Vạn Yêu Tự, đạo tràng Trường Sinh đằng sau chúng và tất cả những kẻ ở đây.
"Bốp!"
Lúc Tần Thư Dao đang định tiếp tục dập đầu thì lại bị Diệp Thành ngăn lại, anh kéo Tần Thư Dao lên rất từ từ mà vô cùng kiên định.
"To gan!"
"Điện hạ còn chưa nói gì mà dám đứng lên?"
"Thứ không biết điều!"
Lúc đó, không ít tu sĩ đồng thời biến sắc. Tên tu sĩ Kim Đan cận thân kia thì vung ra roi chớp trong tay. Nhưng lần này nó càng rực cháy, mang theo sấm chớp điện giật đáng sợ, nó không chỉ quét qua Tần Thư Dao mà còn cuốn Diệp Thành vào. Trông sức mạnh đó hiển nhiên là muốn tung một đòn đánh Diệp Thành thành thịt vụn.
"Đừng!"
Sắc mặt Tần Thư Dao thay đổi, nhưng đã muộn, Diệp Thành tiện tay phất một cái đã đánh bay roi chớp.
Sau cái phất tay này, ánh mắt tất cả mọi người nhìn anh đã thay đổi.
"Tu sĩ?"
Ngay cả mấy điện hạ cũng kinh ngạc, mặt thoáng cái đã sầm xuống. Trong suy nghĩ của họ, Diệp Thành rõ ràng là một người phàm không hề có chút khí tức nào, thế mà lúc này lại có thể đánh bay roi chớp của một tu sĩ, hiển nhiên là cũng có tu vi. Điều này khiến tất cả mọi người đều trố mắt.
"Haizz, em họ à, tội gì phải như vậy".
Tần Thư Dao cười khổ. Cô ấy từ từ đứng lên, ưỡn người thẳng tắp, sống lưng chưa bao giờ thẳng đến vậy. Khuôn mặt cô ấy không còn chút nịnh hót và bợ đỡ nào, chỉ còn lại sự yên lặng và sát ý.
"Đúng rồi, đây mới giống người chị kiêu ngạo của tôi, mới giống mẹ của Tiểu Uyển", Diệp Thành vỗ tay cười lớn.
"Chị đã nhẫn nhục sáu năm nay rồi, vì sao ngay cả một khắc em cũng không chịu đựng được. Em họ, chị biết pháp lực của em rất mạnh, nhưng em không chọc vào họ được đâu. Đằng sau mỗi người đều có cả một thánh địa và lão tổ Nguyên Anh. Một khi chọc vào là sẽ gây ra họa lớn". Tần Thư Dao lắc đầu, lúc này cô ấy hiển nhiên là đã không còn màng đến sống chết, thế nên nói rất thoải mái.
"Chỉ vài tên đệ tử tép riu, giết thì cứ giết thôi. Cùng lắm thì san bằng cả Vô Cực Cung, Vạn Yêu Tự, đạo tràng Trường Sinh, dù sao thì vốn tôi cũng định như vậy".
Diệp Thành chắp tay, nói như đang ở chốn không người.
"Anh ốt cuộc là ai?"
Thanh niên tóc tím, thanh niên cánh bạc và cả thanh niên mắt vàng ở trung tâm đều biến sắc, khí tức Kim Đan đáng sợ trên cơ thể thoáng cái đã bộc phát ra, bao trùm toàn trường.
Mà lúc này hiển nhiên đã có người nhận ra Diệp Thành, kinh ngạc hô lên:
"Anh ta là Diệp..."
Còn chưa dứt lời thì Diệp Thành đã xông tới trước mặt mấy thanh niên đó như một tia chớp.
"Không hay rồi!"
Mấy thanh niên đồng thời biến sắc, nhưng đã muộn. Bốp bốp bốp, mấy tiếng dứt khoát gọn gàng vang lên. Ngay sau đó, mấy bóng người bay ngược ra ngoài, thậm chí có người còn đụng sập vách tường của tòa nhà, bay ra mấy trăm trượng.
"Chết tiệt!"
Mấy thanh niên điên cuồng kêu lên. Ai cũng trúng một cú đấm của Diệp Thành, không biết đã gãy bao nhiêu cái xương. Dù Diệp Thành ra tay khá tiết chế, chỉ dùng một phần lực nhưng cũng suýt nữa đánh tan cả cơ thể lẫn thần hồn của chúng.
"Chỉ là một tên nhãi nhép mà dám làm ta bị thương sao!", thanh niên tóc tím là Long Diệu điên cuồng gào lên.
Con mắt thứ ba của hắn mở ra, có ánh sáng vàng kim rực rỡ hội tụ trong đó, hiển nhiên là một phép thần thông đáng sợ. Nhưng Diệp Thành trực tiếp giẫm hắn xuống đất khiến máu tươi trong miệng hắn phun ra như suối trào. Con mắt thứ ba kia bị Diệp Thành móc ra một cách thô bạo:
"Chính mày biến chị gái tao thành nô tì sao?"
"A!"
Thanh niên tóc tím kêu gào thảm thiết, những thanh niên khác thấy tình hình không ổn thì đồng thời quay người muốn chạy. Diệp Thành giơ tay tóm thanh niên cánh bạc lại, trực tiếp xé đôi cánh bạc sau lưng hắn ta xuống.
"Không, phép thần thông của ta!"
Thanh niên cánh bạc đau đớn kêu lên.
Đây là một phép thần thông rất hiếm có, thậm chí không hề thua kém Cửu Thiên Huyền Quang Dực của Minh Sương. Hai món linh bảo đỉnh cấp được cấy vào cơ thể hắn ta, sau này khi hắn ta thăng lên Nguyên Anh thì có thể phát huy ra uy lực của thiên bảo, nhưng bây giờ nó đã bị Diệp Thành xé mất.
Ngay sau đó, Diệp Thành tung một quyền ra, quyền kình vàng kim vô địch biến thành một cột sáng năng lượng sáng chói, trực tiếp đóng ghim thanh niên mắt vàng kim trong không trung. Nó trông như một thanh giáo thần xuyên qua cơ thể hắn ta, khiến vô số máu thần bắn xuống.
"Tao là đệ tử của trưởng lão Trường Sinh Giáo, sao mày dám làm tao bị thương hả?"
Thanh niên mắt vàng điên cuồng kêu lên.
"Giết là được, theo tộc Quang Minh san bằng phái Sương Diệp, còn giết thêm nhiều con kiến hôi, uy phong thật đấy. Xem ra tao cũng phải giết thêm nhiều con kiến hôi của Trường Sinh Giáo mới được". Diệp Thành nói rất bình tĩnh, nhưng đôi mắt anh lại chất chứa sát ý cuồn cuộn.
"Là Diệp Thiên Quân?", thanh niên mắt vàng biến sắc.
Nhưng đã muộn rồi. Diệp Thành tung quyền kình ra, trực tiếp đánh nát cả cơ thể lẫn thần hồn của thanh niên mắt vàng kia. Vô số mảnh xương gãy, tay chân gãy lìa và máu màu vàng kim bắn ra đầy trời.
Ngay sau đó, Diệp Thành giẫm nát đôi cánh bạc sau lưng thanh niên kia, lại búng tay liên tiếp giết chết mấy thanh niên khác và những tên tùy tùng Ngưng Đan bên cạnh chúng.
Còn tên vừa dùng roi chớp đánh Tần Thư Dao thì bị Diệp Thành dùng lửa thần Chu Tước đốt sạch, khiến cả thần hồn của hắn không còn sót lại chút gì, chịu đủ đau đớn mới tan thành tro bụi.
Làm xong những thứ này anh mới tóm lấy thanh niên tóc tím, nói với Tần Thư Dao:
"Đi theo tôi".
"Ầm!"
Nói xong anh liền xông lên trời, biến thành một luồng sáng vàng kim phá vỡ tòa nhà Trường Sinh Các. Trong ánh mắt kinh ngạc và chấn động của mọi người, anh bay về núi Phượng Hoàng như một ngôi sao chổi.
Ngay sau đó, một giọng nói chấn động cả Yên Kinh vang lên:
"Diệp Thành của phái Sương Diệp lên núi!"
Khoảnh khắc đó, tất cả mọi người trong phạm vi trăm dặm đồng thời chấn động ngẩng đầu, họ thấy một luồng sáng vàng kim rực rỡ vọt qua trời xanh như mặt trời chiếu rọi đang ở trên bầu trời núi Phượng Hoàng!