Chương 525: Lửa giận
Lúc này tin tức từ Nam Ly Vương khiến các danh môn thế gia sợ hãi. Diệp Thành vừa xuất hiện là liên tục giết chết các cường giả Xuất Khiếu mà ông ta nói bắt là bắt, nói giết là giết, sau này còn ai dám xúc phạm uy nghiêm của vương tộc Nam Ly nữa?
Mấy vị chưởng môn đều có sắc mặt khó coi.
Chỉ có đại trưởng lão Chu Đan Chân Quân của Thập Tuyệt Động là luôn miệng khen tốt. Ông ta tổng đường chủ của Chu Đan Đường, Diệp Thành giết hai đặc sứ của ông ta, Chu Đan Chân Quân nào không tức giận.
Lúc này, một tia sáng bay từ ngoài vào, phóng tới cực nhanh, đó đúng là phi kiếm đưa tin.
“Theo tin tức, có lẽ là sắp tới nơi!”
Nam Sở cười tươi, dưới ánh mắt oán hận của những vương từ khác, hắn lấy ra phi kiếm, đọc một lần, ngay sau đó, nụ cười cứng đờ trên mặt như gặp quỷ.
“Sao thế?”
Nam Ly Vương khẽ nhíu mày, dù lão chưa xoay người lại nhưng vẫn cảm nhận được sự thay đổi trong khí thế của Nam Sở, giống như bị dọa sợ vậy.
“Bẩm, bẩm phụ vương, tin tức của thành Nam Hoa...”
Nam Sở run giọng nói: “Vương đình đại bại, Diệu Nhật Chân Quân, ba vị thống lĩnh, sáu cao thủ cảnh giới Xuất Khiếu, sát thủ Mị Ảnh, gồm ba trăm nghìn cấm vệ... đều bị diệt”.
“Kẻ giết chính là... Diệp Thành!”
“Cái gì?”
Lời này vừa được nói ra, cả đại điện yên tĩnh. Tất cả các thành viên vương tộc, gồm những chưởng môn đến xem lễ, các trưởng lão có mặt đều ngây người.
“Anh cả, anh có đọc nhầm không? Đó chính là ba đội hệ vệ của vương đình, sau cao thủ và Mị Ảnh, có tất cả mười cường giả Xuất Khiếu. Dù là Bắc Võ cũng chưa thể thắng nổi, Diệp Thành kia sao có thể giết nhiều người như thế? Toàn quân bị diệt, không ai sống sót!”
Tam thập tam vương tử Nam Hiên nhảy ra nói.
Sắc mặt Nam Sở tái nhợt, không nói ra được câu nào.
Mọi người không tin nổi, khi họ muốn hỏi lại, bỗng trong không trung từ xa, một cầu vồng màu vàng xuyên qua bầu trời.
Cầu vồng vàng này sáng chói, rực rỡ, dù là tới gần vương thành uy nghiêm, dù là đối mặt với sáu trăm nghìn của vương thành, mấy vị Chân Quân Xuất Khiếu ngăn cản, cầu vồng này không hề dừng lại.
Anh đang bay tới, trực tiếp xuyên qua sáu hộ vệ như làn gió, từ từ bổ ra đại trận vương đô, tiến vào trên không hoàng cung. Khi cầu vồng màu vàng tới, một âm thanh ngạo mạn vang len:
“Diệp Thành Hoa tộc dẫn theo cấp dưới Ân U Liên, Thánh nữ Dao Nhi tới xem lễ ở vương thành Nam Ly”.
Âm thanh vang nghìn dặm, vạn dân xôn xao.
Diệp Thành đã đến, trường hợp rất hoành tráng. Cầu vồng màu vàng bắc qua trời, đánh bại đại trận bảo vệ của vương thành Nam Ly, ngang ngược càn rỡ đứng trên đầu hoàng cung.
Lúc này, hơn triệu dân của vương thành Nam Ly đồng thời ngẩng đầu, họ nhìn lên trời, bóng một nam hai nữ hiện rõ. Người thanh niên mắt đen tóc đen, trường bào tung bay theo gió, vẻ ngoài tầm thường. Mà trong hai cô gái thì cô gái thấp hơn mặc váy màu xanh ngọc bích, xinh xắn đáng yêu; người cao hơn chút có mái tóc màu bạc, giống như tiên nữ, gương mặt tinh xảo, đẹp đẽ, ba người sóng vai đứng với nhau, trông cực kỳ không xứng.
“To gan, kẻ nào dám xông vào vương thành Nam Ly?”
Thống lĩnh quân cận vệ vương đô phóng lên trời, sắc mặt tái xanh. Gã chỉ hận không thể nhai sống thịt Diệp Thành, xé nát anh ra. Thống lĩnh quân cận vệ chịu trách nhiệm trấn áp vương thành, bảo vệ sự an toàn của vương đình mà Diệp Thành lại dùng một kiếm phá nát, đi vào như chỗ không người. Họ đều mất mặt.
“Vương tộc Nam Ly đãi khách như vậy à?”
Diệp Thành nhẹ nhàng búng tay một cái.
Tiếng kiếm vang trong hư không, kiếm Tru Tinh biến thành sóng lớn màu đen cuồn cuộn. Một kiếm thiên hà, chém ngang trời mười dặm, thống lĩnh quân cận vệ bị đánh bay ra ngoài. Họ rút lui trong thảm thiết, trên mặt hiện lên tia hoảng hốt.
“Dừng tay!”
Nam Sở tái mét quát to.
Hắn nhảy ra, cố gắng kiềm nén sự phẫn nộ, trong lòng sợ hãi nhìn ba người đang lơ lửng giữa trời như thần tiên: “Các hạ Diệp Thành, vương tộc Nam Ly luôn dùng lễ đối đãi với khách nhưng các hạ lại không kiêng dè gì mà xâm nhập vương thành, làm bị thương thị vệ trong tộc, như thế hình như cũng không giống khách đâu!”
“Đúng là thế đấy Nam Sở! Trước khi chết, Mị Ảnh đã nói mọi thứ đều là mệnh lệnh. Những gì tôi làm lúc này chỉ học theo Diệu Nhất Chân Quân thôi. Vừa vào, thành Nam Hoa, lão ta đã đánh bị thương trưởng lão tộc tôi, tôi chỉ trừng phạt một chút, chẳng là gì cả!”
Diệp Thành dùng giọng điệu lạnh nhạt nói.
“Vô liêm sĩ, thống lĩnh cận vệ vương đình có địa vị cao quý, sao một trưởng lão Hoa tộc có thể so sánh? Hoa Thiên Lăng chỉ có cảnh giới Ngưng Đan trong mắt chúng ta, tên đó còn chẳng bằng con kiến!”
Tam thập tam vương tử hừ lạnh một tiếng.
“Sỉ nhục Hoa tộc, vả miệng!”
Ánh mắt Diệp Thành lạnh lẽo, tay phải vươn ra hư không.
“Bốp...”
Một tiếng vang thanh thuý, Nam Hiên bị đánh bay ra ngoài trên mặt xuất hiện dấu bàn tay hằn sâu.
“Khụ...”
Những chưởng môn danh môn chính tông kia đều bị chấn động.
Một kiếm trước đó đã đủ khiến người ta kinh ngạc, mà một cái tát này lại vượt quá tưởng tượng của mọi người.
“Thuật xuyên không giang. Đây chính là thứ mà Chân Quân đỉnh phong cũng không làm được, phải là Thiên Quân Nguyên Anh mới có thể lĩnh ngộ”, có người cúi đầu khẽ nói. Mà trên quảng trường, mười mấy nghìn người tới xem lễ đều đờ ra cả.
Dù là một cước giẫm trời đất, kiêu ngạo xông vào của Diệp Thành hay một kiếm đánh bại mấy thống lĩnh cận vệ, một cái tát đánh bay tam thập tam vương tử, tất cả đều khiến mọi người sợ hãi.
“Quá kiêu căng, quá ngạo mạn!”
Có lão thần của vương đình đã tức tới mức tay run rẩy.
Vương đình Nam Ly đè ép cả quần đảo, địa vị cao cả, có bao giờ bị người đánh tới tận nơi, giễu võ giương oai thế này? Nhiều vương tộc siết chặt nắm đấm, hai mắt như phóng ra lửa, một cái tát kia của Diệp Thành như đánh vào trên mặt họ.
Cũng có không ít người trẻ ngưỡng mộ Diệp Thành.
“Người này mạnh thật! Trước đó giết đám người của Diệu Nhật Chân Quân, giờ lại đánh tới vương thành, đúng là hống hách!”, anh Đông tức tối gầm nhẹ, trong giọng nói lại mang theo sự khát khao.
Mà Thẩm Hàn Lâm lại như không hề nghe thấy lời của anh Đông, chỉ lẩm bẩm: “Diệp Tiên sư, là Diệp Tiên sư thật sao?”
...
“Dám đánh tao?”
Tam thập tam vương tử Nam Hiên bị ăn một cái tát thì sững người, một hồi lâu mới phản ứng lại kịp. Lửa giận xốc thẳng lên đầu, tinh khí bốc lên như cầu vồng màu trắng, hai mắt biến thành đỏ tươi.
Từ khi ngưng tụ thành công Kim Đan tới này, mấy chưởng môn thấy hắn ta đều phải kính cẩn. Diệp Thành lại tát hắn ta một cái trước mặt mấy chục nghìn người, hành động này làm lửa giận thiêu đốt lồng ngực hắn ta.
“Tao muốn giết mày!”
Hắn ta không quan tâm gì cả mà xông lên.
Một cầu vòng mày trắng dựng thẳng lên trời từ trong nội cung, xé rách hư không, lao về phía Diệp Thành. Nam Hiên còn chưa tới, khí lạnh đáng sợ đã tràn đầy hư không. Trên bầu trời, từng mảng sương lạnh rơi xuống, trong tích tắc, mười dặm chung quanh đã có tuyết rơi.
“Hừ!”
“Dừng tay!”
Nam Sở tái mét quát to.
Hắn nhảy ra, cố gắng kiềm nén sự phẫn nộ, trong lòng sợ hãi nhìn ba người đang lơ lửng giữa trời như thần tiên: “Các hạ Diệp Thành, vương tộc Nam Ly luôn dùng lễ đối đãi với khách nhưng các hạ lại không kiêng dè gì mà xâm nhập vương thành, làm bị thương thị vệ trong tộc, như thế hình như cũng không giống khách đâu!”
“Đúng là thế đấy Nam Sở! Trước khi chết, Mị Ảnh đã nói mọi thứ đều là mệnh lệnh. Những gì tôi làm lúc này chỉ học theo Diệu Nhất Chân Quân thôi. Vừa vào, thành Nam Hoa, lão ta đã đánh bị thương trưởng lão tộc tôi, tôi chỉ trừng phạt một chút, chẳng là gì cả!”
Diệp Thành dùng giọng điệu lạnh nhạt nói.
“Vô liêm sĩ, thống lĩnh cận vệ vương đình có địa vị cao quý, sao một trưởng lão Hoa tộc có thể so sánh? Hoa Thiên Lăng chỉ có cảnh giới Ngưng Đan trong mắt chúng ta, tên đó còn chẳng bằng con kiến!”
Tam thập tam vương tử hừ lạnh một tiếng.
“Sỉ nhục Hoa tộc, vả miệng!”
Ánh mắt Diệp Thành lạnh lẽo, tay phải vươn ra hư không.
“Bốp...”
Một tiếng vang thanh thuý, Nam Hiên bị đánh bay ra ngoài trên mặt xuất hiện dấu bàn tay hằn sâu.
“Khụ...”
Những chưởng môn danh môn chính tông kia đều bị chấn động.
Một kiếm trước đó đã đủ khiến người ta kinh ngạc, mà một cái tát này lại vượt quá tưởng tượng của mọi người.
“Thuật xuyên không giang. Đây chính là thứ mà Chân Quân đỉnh phong cũng không làm được, phải là Thiên Quân Nguyên Anh mới có thể lĩnh ngộ”, có người cúi đầu khẽ nói. Mà trên quảng trường, mười mấy nghìn người tới xem lễ đều đờ ra cả.
Dù là một cước giẫm trời đất, kiêu ngạo xông vào của Diệp Thành hay một kiếm đánh bại mấy thống lĩnh cận vệ, một cái tát đánh bay tam thập tam vương tử, tất cả đều khiến mọi người sợ hãi.
“Quá kiêu căng, quá ngạo mạn!”
Có lão thần của vương đình đã tức tới mức tay run rẩy.
Vương đình Nam Ly đè ép cả quần đảo, địa vị cao cả, có bao giờ bị người đánh tới tận nơi, giễu võ giương oai thế này? Nhiều vương tộc siết chặt nắm đấm, hai mắt như phóng ra lửa, một cái tát kia của Diệp Thành như đánh vào trên mặt họ.
Cũng có không ít người trẻ ngưỡng mộ Diệp Thành.
“Người này mạnh thật! Trước đó giết đám người của Diệu Nhật Chân Quân, giờ lại đánh tới vương thành, đúng là hống hách!”, anh Đông tức tối gầm nhẹ, trong giọng nói lại mang theo sự khát khao.
Mà Thẩm Hàn Lâm lại như không hề nghe thấy lời của anh Đông, chỉ lẩm bẩm: “Diệp Tiên sư, là Diệp Tiên sư thật sao?”
...
“Dám đánh tao?”
Tam thập tam vương tử Nam Hiên bị ăn một cái tát thì sững người, một hồi lâu mới phản ứng lại kịp. Lửa giận xốc thẳng lên đầu, tinh khí bốc lên như cầu vồng màu trắng, hai mắt biến thành đỏ tươi.
Từ khi ngưng tụ thành công Kim Đan tới này, mấy chưởng môn thấy hắn ta đều phải kính cẩn. Diệp Thành lại tát hắn ta một cái trước mặt mấy chục nghìn người, hành động này làm lửa giận thiêu đốt lồng ngực hắn ta.
“Tao muốn giết mày!”
Hắn ta không quan tâm gì cả mà xông lên.
Một cầu vòng mày trắng dựng thẳng lên trời từ trong nội cung, xé rách hư không, lao về phía Diệp Thành. Nam Hiên còn chưa tới, khí lạnh đáng sợ đã tràn đầy hư không. Trên bầu trời, từng mảng sương lạnh rơi xuống, trong tích tắc, mười dặm chung quanh đã có tuyết rơi.
“Hừ!”
Ngay lúc này, Diệp Thành cũng không dùng kiếm Tru Tinh mà chỉ nhẹ nhàng búng tay.
“Ầm...”
Cầu vồng màu trắng tĩnh lặng một hồi rồi bị bắn ra ngoài. Nam Hiên biến thành sao chổi, bay xa hơn mấy cây số, tạo thành một khe rảnh hơn nghìn mét, liên tục đâm vỡ mấy trăm toà nhà rồi mới ngừng lại.
“Trời đất ơi...”
Vừa rồi anh Đông còn khá khinh thường Hoa tộc, giờ đã ôm đầu run rẩy: “Xảy ra chuyện lớn rồi, sắp xảy ra chuyện lớn rồi!”