Chương 631: Một tay giết thiên tài!
Mọi người đồng loạt biến sắc.
Đây là tuyệt học tối cao của Vạn Phật Tông, nghe nói chỉ có một số ít người như thiền sư Đại Bi mới có thể nắm chắc. Nó mang sức mạnh hàng long phục hổ, giống như La Hán Linh Sơn. Không ai ngờ Vấn Thiền đại sư cũng có thể miễn cưỡng sử dụng. Mặc dù chỉ có thực lực một, hai thành của La Hán Kim Thân nhưng cũng đã rất đáng sợ.
Đối mặt với ba người đồng thời ra tay.
Trong mắt Diệp Thành không hiện rõ vui buồn, thân hình khẽ di chuyển, sau đó vọt tới với tốc độ hơn cả tốc độ âm thanh.
“Ầm!”
Vào khoảnh khắc ấy, cơ thể Diệp Thành bay lên tựa du long, lao thẳng lên trời, mang theo ánh sáng cao ngất trời. Một tay anh dựng thẳng trước ngực, không sử dụng bất cứ thần thông chân nguyên nào, chỉ đánh ra một quyền vô cùng bình thường.
“Rầm!”
Bốn con rồng niệm lực nhanh chóng tan rã trước một quyền của Diệp Thành. Quyền ấn như hoa sen nhẹ nhàng bay về phía Ninh Vô Văn. Ninh Vô Văn lộ vẻ hoảng sợ, kêu lên một tiếng quái dị, tạo ra những màn chắn niệm lực.
Nhưng trước mặt một quyền này, mọi sự chống cự đều vô dụng.
“Bùm, bùm, bùm!”
Mấy chục màn chắn niệm lực nháy mắt nổ tung, một ấn của Diệp Thành khẽ ấn vào trán Ninh Vô Văn.
“Bùm!”
Ninh Vô Văn lập tức nổ tung, cả người từ đầu tới chân nổ thành vô số mảnh vụn, ngay cả hồn phách cũng hóa thành mây khói.
Ngay sau đó, Diệp Thành phớt lờ màn lửa ngập trời, duỗi một tay ra nắm vào không trung, dùng tay không hút lấy Phần Thiên Luân.
Thiên Hỏa Đồng Tử vui mừng, đang định sử dụng Phần Thiên Luân cưa Diệp Thành thành hai nửa.
Diệp Thành lại bắt lấy Phần Thiên Luân, ném ngược lại.
“Vù!”
Phần Thiên Luân lướt qua không trung với tốc độ nhanh hơn trước kia gấp mười lần, phá tan màn lửa ngút trời, thoáng chốc bay ngược trở về. Thiên Hỏa Đồng Tử còn chưa kịp phản ứng đã bị Phần Thiên Luân chẻ đôi người từ chính giữa, ngay cả hồn phách cũng bị chém làm hai.
Vị thiên tài thứ hai đã chết!
Cuối cùng, Diệp Thành quay đầu lại, không tránh né, anh cũng đánh ra một chưởng nghênh tiếp Vấn Thiền đại sư.
Lấy chưởng đối chưởng, lấy thân xác đối chọi thân xác!
“Bùm!”
La Hán Kim Thân cao năm mét đối chọi với Diệp Thành cao hơn một mét. Bàn tay khổng lồ to bằng lu nước va chạm với bàn tay óng ánh trong suốt.
Trong phạm vi mười dặm vang lên âm thanh to dữ dội.
Cơ thể Vấn Thiền đại sư tỏa ra ánh sáng vàng chói lọi. La Hán Kim Thân chứa sức mạnh hàng long phục hổ được hắn sử dụng đến cực hạn, cuối cùng ngay cả thất khiếu cũng bắt đầu chảy máu.
Trong khi đó Diệp Thành vẫn bình tĩnh, chỉ có cơ thể lóe lên ánh sáng màu xanh vàng.
Thần thể đại thành có thể một tay đánh nát cảnh giới Kim Đan!
“Ầm!”
Nơi lòng bàn tay của Vấn Thiền đại sư bắt đầu nứt ra.
Đầu tiên là cẳng tay, sau đó là cánh tay, vai, ngực, tứ chi… cuối cùng ngay cả đầu sọ cũng nổ tung trước sức mạnh to lớn không gì địch nổi của Diệp Thành. Cả người hắn hóa thành một màn mưa ánh sáng, thoáng chốc tan biến.
Sau cùng chỉ còn lại Diệp Thành chắp tay sau lưng, ngạo nghễ đứng trên sân đấu.
Trong nháy mắt, ba vị thiên tài tuyệt thế đều đã chết.
Còn Diệp Thành từ đầu đến cuối chỉ dùng một cánh tay, cánh tay còn lại vẫn luôn đặt ở sau lưng.
Một tay giết chết thiên tài!
Cả hiện trường yên lặng.
Trên dòng sông yên tĩnh rộng trăm trượng, bất kể là Hạ Thư Nhã hay là đám người Lâm Thất Thất đều không nói nên lời. Từ khi Diệp Thành đứng dậy, bọn họ đã bị chấn động hết lần này đến lần khác, nhưng chưa có lần nào đáng kinh ngạc như bây giờ!
Ba vị thiên tài tuyệt thế!
Ba vị Tiểu Chân Quân!
Lại bị Diệp Thành dùng một tay giết chết. Từ đầu đến cuối, Diệp Thành bình thản tự nhiên, mọi cử động cứ như nghiền nát một con kiến. Nhất là Vấn Thiền đại sư có cơ thể Kim Cang, sử dụng La Hán Kim Thân, vậy mà lại bị Diệp Thành lấy cứng chọi cứng, lấy chưởng đối chưởng phá vỡ. Ý nghĩa ẩn chứa trong việc này khiến người ta khiếp sợ.
Nhất thời ngay cả tám vị Chân Quân cũng sững sờ.
Vô số ánh mắt nghi ngờ và nể sợ dừng trên người Diệp Thành. Diệp Thành thản nhiên đứng tại chỗ, yên tĩnh như mặt hồ lặng sóng, dường như người nhấc tay giết ba thiên tài kia không phải là anh.
“Lợi hại quá! Dũng mãnh quá! Trước kia tôi còn cho rằng anh ta là kẻ hèn nhát, không dám ứng chiến. Bây giờ xem ra là anh ta không màng so đo với Hà Cửu Hằng”.
Hai chị em nhà họ Lữ xinh đẹp như hoa, môi đỏ như lửa, hai mắt to tròn xinh đẹp lóe lên tia sáng kỳ dị.
So với bọn họ, sắc mặt Lâm Thất Thất rất khó coi. Cô ta luôn xem thường Diệp Thành, cho rằng Diệp Thành chỉ biết khoác lác, nói không suy nghĩ. Nhưng bây giờ bị vả mặt nhiều lần, dù cô ta là nhân vật như đứa con của trời, như công chúa Long Cung cũng hơi khó xử.
“Diệp Tiền bối lợi hại nhất!”
Thu Linh Nhi cười vui vẻ, nghiễm nhiên đã hóa thân thành người hâm mộ của anh. Tiết Mộng Ngưng và Tô Như Sương dù không lên tiếng, nhưng trong mắt cũng tràn đầy kinh hãi.
“Còn ai nữa không?”
Diệp Thành thản nhiên hỏi.
Mọi người chỉ cảm thấy hoang đường.
Từ lúc nào lại có người không thuộc thất đại huyền môn mà có thể hiên ngang dũng mãnh, xem thường thiên hạ như thế này? Từ khi thất đại thượng tông thống trị Hoa Hạ tới nay, ngay cả Tiêu Nghĩa Tuyệt được xưng là rường cột Hoa Hạ cũng không dám đối đầu trực diện.
“Soạt!”
Ánh mắt mọi người không tự chủ mà hội tụ trên người Thánh Tử.
Thánh Tử mặc long bào màu trắng, bên trên thêu chín con giao long, uy nghiêm vô cùng. Đặc biệt là đôi mắt giống như năm tháng liên miên, xuyên thủng thời gian.
Lúc này, các thiên tài của tông môn Thượng cổ gần như đã bị tiêu diệt toàn bộ, chỉ còn lại vài người ít ỏi như Hạ Thư Nhã, Lâm Thất Thất hiển nhiên không phải đối thủ của Diệp Thành. Mọi người chỉ có thể gửi gắm hi vọng lên người Thánh Tử.
“Cậu không phải là đối thủ của tôi”.
Thánh Tử đã lên tiếng.
Dáng vẻ anh ta khác biệt người thường, giống như người đứng đầu trăm họ, ánh mắt xem thường thiên hạ.
“Thân xác mạnh mẽ, thắng được cơ thể Kim Cang của Vấn Thiền đại sư. Thần niệm cuồn cuộn, áp đảo niệm lực Thiên Long của Ninh Vô Văn. Thần thông cái thế, có thể dùng lửa đánh bại Liệt Diệm Cốc. Cậu tinh thông các loại đạo thuật bí pháp, là nhân vật tuyệt thế mà tông môn Thượng cổ năm mươi năm, thậm chí là một trăm năm mới có một, tiếc là…”
Mỗi một bước đi của Thánh Tử lại sinh ra một luồng vận khí dưới lòng bàn chân, cho đến cuối cùng, mây mù quấn quanh người anh ta giống như tiên nhân giáng trần. Anh ta nói vậy, trên mặt hiện lên vẻ thương tiếc.
“Tiếc cái gì?”
Lữ Khinh Mộc chớp mắt hỏi.
“Tiếc là Thánh Tử đã đạt đến Chân Quân”.
Hạ Thư Nhã cúi đầu, lạnh lùng nói.
“Ầm!”
Quả nhiên, Thánh Tử một bước vọt lên không trung, không cần dựa vào pháp thuật thần thông nào, cứ vậy đứng giữa không trung.
Cả người anh ta như hòa làm một với đất trời, không phân đây đó. Thiên tượng trong vòng mười dặm xung quanh thay đổi theo anh ta, giống như giơ tay nhấc chân là có thể khiến thiên lôi giáng xuống, gió bão diệt thế, hư không nổ tung.
Chân Quân!
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Thánh Tử với ánh mắt kinh hoàng.
Cả tông môn Thượng cổ chỉ được vài người Chân Quân, địa vị tôn quý, từ trên cao nhìn xuống thế giới hiện nay. Trong số đó thất đại huyền môn đã chiếm hơn một nửa, vả lại trải qua mấy trăm năm tích lũy, vượt xa công lao một đời. Dù bọn họ đều là thiên tài tinh anh, nhưng trong mỗi một thế hệ, số người có thể trở thành Chân Quân không vượt quá mười người!
Hơn nữa, Chân Quân trẻ tuổi nhất cũng phải hơn bốn mươi tuổi. Thánh Tử nay chỉ mới hơn ba mươi đã tu lên được Chân Quân, thiên phú đáng sợ trước nay chưa từng thấy.
“Thảo nào Thánh Thiên Cung ngồi yên không làm gì, thì ra Thánh Tử đã thành Chân Quân”.
Thủy tiên tử liếc nhìn sang Thiên Nộ Chân Quân của Thánh Thiên Cung.
Những nhà khác đều sinh lòng ghen tị.
Thiên tài nhà bọn họ bị Diệp Thành giết chết toàn bộ, chỉ riêng Thánh Tử đã đạt đến Chân Quân, chứng tỏ thế hệ này thậm chí là vài thế hệ sau, hào quang của Thánh Tử sẽ bao trùm kéo dài từ mấy chục năm đến hơn một trăm năm.