Những cao thủ Kim Đan này đều là những cao thủ tung hoành khắp thiên hà, khả năng nhìn nhận tinh tường đến mức nào, đương nhiên là có thể dễ dàng nhìn ra được. Diệp Thành không hề sử dụng đến phép thần thông mà chỉ thể hiện năng lực của mình bằng thể xác, chính vì lẽ đó nên bọn họ mới càng thấy khiếp sợ hơn.
Dù cho được xưng là tộc ác ma với cơ thể không có đối thủ nhưng trước mặt Diệp Thành, cơ thể của tộc người sói đều giống như đậu phụ đang đọ với vàng thau, yếu đuối đến mức không chịu nổi một đòn.
“Cơ thể của Nguyên Anh chẳng qua cũng chỉ có vậy mà thôi”.
Rất nhiều Kim Đan đều thầm nghĩ như thế. Nhưng những người nông cạn như bọn họ không hề biết cơ thể của Diệp Thành là kim thân bất hoại, đủ để đọ với Hợp Đạo Chân Tiên.
Nếu các Kim Đan của dị tộc cảm thấy kinh ngạc và khiếp sợ thì hàng tỷ người lại thấy không dám tin. Lúc này, rất nhiều người vốn đang ngồi trước tivi và máy tính đều nhảy bật dậy, lật bàn, đập tách, đập ly, thậm chí còn có người hất cả vợ và con nhỏ đang ôm trong lòng ra, chưa quyết định làm gì mà chỉ mở to mắt, nhìn chằm chằm vào màn hình.
“Hình như Diệp… Diệp Thiên Quân đã giết chết mấy chục Kim Đan dị tộc chỉ trong một đòn. Nhưng… Nhưng hình như đấy là ảo giác phải không? Là… Là ảo ảnh do những Kim Đan dị tộc đó tạo ra. Cụ ơi, cụ thấy sao ạ?”
Người dẫn chương trình Lam Quang của kênh livestream Lưu Sướng vừa lắp bắp nói vừa quay đầu nhìn sang tổ sư của Thiên Kiếm Môn.
Nhưng lúc này, lão tổ Thiên Kiếm Môn nổi tiếng với lời khen dù Thái Sơn có sập thì mặt cũng không biến sắc, đã hơn ba trăm tuổi, tâm tư sâu xa đến cực điểm đấy cũng chậc lưỡi một tiếng, giật đứt mất bốn năm cộng râu của mình mà cũng không có cảm giác gì, chỉ ngây ra, nhìn về đỉnh núi Hoành Lan với ánh mắt kinh ngạc và hoài nghi:
“Không thể nào, không thể nào đâu. Rõ ràng Diệp Thiên Quân vẫn chưa đến cấp Nguyên Anh, sao có thể mạnh đến như thế? Không thể ngờ được, thật không thể nào ngờ được, lẽ nào cảnh giới Xuất Khiếu cũng có thể mạnh đến mức đó sao?”
Trên thực tế, không chỉ có lão tổ của Thiên Kiếm Môn mà tất cả các cao thủ của trái đất cũng đều thấy kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh đó.
Việc Diệp Thành đột nhiên bộc phát không mang đến cho họ niềm vui bất ngờ mà lại khiến họ thấy kinh sợ.
Thực lực mà Diệp Thành thi triển thật sự quá lớn mạnh, không thể nào tưởng tượng nỗi, vượt xa định nghĩa của bọn họ về cảnh giới Xuất Khiếu. Một chân quân có mạnh đến đâu đi nữa thì có thể đấu với mười mấy Kim Đan đã là việc hiếm có lắm rồi. Nhưng kiểu giống như Diệp Thành, giết Kim Đan cứ như giết gà giết chó, thậm chí hợp thể mới đụng một cái là đã có thể đụng chết ba bốn mươi Kim Đan dị tộc là chuyện khiến bọn họ đến tưởng thôi cũng không dám tưởng tượng đến.
“Diệp Tiên Sư giỏi thật đấy!”
“Chủ nhân vô địch!”
“Cậu đánh chết đám khốn nạn đó đi!”
Chỉ có ba người Dương Lâm, Aokawa Sakura và Tần Thanh Uyển là bất ngờ nhảy lên hoan hô.
Tiếp ngay đó, rất nhiều đệ tử còn lại của phái Sương Diệp cũng đồng loạt lớn tiếng hò reo: “Tông chủ vô địch, thiên quân vô địch, Sương Diệp của chúng ta vô địch!”
Giây phút đó, vô số đệ tử của phái Sương Diệp đều nước mắt lưng tròng, thậm chí một số đệ tử lớn tuổi còn xúc động đến mức toàn thân đều run lên, dường như cao thủ vô địch tung hoành thế giới năm xưa lại xuất hiện trước mắt họ. Mọi sự khó khăn và tủi nhục của phái Sương Diệp mấy năm nay đều như được trút ra hết qua những tiếng hò reo đó.
Những người tu luyện của Tô Bắc ở xung quanh cũng như khán giả đang xem trực tiếp cũng nhanh chóng có phản ứng.
Sau đó, tiếng hoan hô bắt đầu vang lên từ xung quanh núi Hoành Lan rồi lan ra cả Tô Bắc, rồi sau đó đến tỉnh Tô Bắc, Hoa Hạ, thậm chí là cả Trái Đất. Trong giây phút đó, dù cho là người có thù với Diệp Thành hay là người thấy anh chướng mắt thì cũng không thể kiềm được mà phải hét lớn lên, cổ vũ cho anh.
Lúc tám cao thủ của tộc khác giống như những ngọn núi đang đè xuống thì cả thế giới đều không thở nỗi.
Diệp Thành có tàn ác, có bá đạo thế nào thì nói cho cùng anh cũng là người của trái đất. Còn những dị tộc đó, như tộc Ma Long thì đầu mọc hai sừng, lưng mọc đuôi, cao đến ba trượng, hay tộc Ác Ma, khắp người đều là vảy đen, mắt như mỏ đồng, miệng đầy răng nanh. Còn tộc Giao Nhân thì da toàn thân đều có màu xanh da trời, trên mặt còn có vây cá…
Những dị tộc với hình dáng kỳ quái đó có ai giống con người không? Đến cả Huyết tộc giống với con người nhất thì cũng phải uống máu người.
Lúc này dù là người thù ghét Diệp Thành mù quáng như thế nào đi nữa thì cũng buộc phải đứng về phía của Diệp Thành.
“Phù…”
Tần Sương thở một hơi dài, lúc này ông ta mới thấy yên tâm. Ông ta đưa mắt nhìn Diệp Thành như đang suy nghĩ điều gì đó: “Tiểu Thành, trước đây cậu nói có thể đánh lại được Nguyên Anh, tôi còn thấy không tin. Bây giờ nghĩ lại, tu vi của cậu không phải Nguyên Anh mà còn hơn cả Nguyên Anh nữa đấy!”
Thứ mà Tần Sương cần không phải là Nguyên Anh mà là sức mạnh có thể trấn áp được dị tộc nên ông ta mới không quan tâm việc Diệp Thành có trở thành Nguyên Anh hay không, chỉ cần có thể trấn áp được đám dị tộc kia thì ông ta sẽ thấy vui, thấy sảng khoái!
Ngược lại với họ, rất nhiều dị tộc đều đầy vẻ kinh sợ và thấy hoảng loạn trong lòng. Đến cả mặt của đại trưởng lão Huyết Tộc cũng tối sầm đến cực độ: “Diệp Thành, cậu đã luyện thành Nguyên Anh nhân tộc rồi sao?”
Diệp Thành không trả lời, chắp tay ra sau lưng, rồi nói với ánh mắt lạnh lùng: “Ông là cái thá gì, cũng xứng hỏi tôi sao?”
Anh nói với giọng khinh miệt, không thèm nhìn đại trưởng lão Huyết Tộc lấy một cái. Với cảnh giới Xuất Khiếu đỉnh phong này, không biết Diệp Thành đã giết hết bao nhiêu cao thủ ở kiếp này rồi, vốn dĩ anh cũng lười tính.
“Grừ…”
Đại trưởng lão của Huyết Tộc nổi giận, gân xanh liên tục nổi lên trên khuôn mặt trắng bệch, nhìn qua mạch máu có thể thấy máu thẫm trong cơ thể của ông ta đang cháy lên như một ngọn lửa. Năng lượng máu đáng sợ dâng trào trong cơ thể của ông ta, chỉ muốn xé nát Diệp Thành ra ngay lập tức.
Nhưng thực lực của Diệp Thành quá đáng sợ, dù là ông ta thì cũng không thể không thấy khiếp sợ.
“Tôi đã hiểu rồi, anh ta đã tu thành Kim Đan Thần Phẩm, là Thần Tử giống như những truyền nhân của những giáo lớn trong thiên hà kia!”. Một nữ tu của tộc Giao Nhân đột nhiên thốt lên.
“Thần Tử sao?”
Tất cả Kim Đan dị tộc đều trợn tròn mắt, bao gồm cả đại trưởng lão cũng lộ vẻ ngỡ ngàng trong ánh mắt.
Hèn gì Diệp Thành lại mạnh đến như thế, thì ra là đã lên cấp Thần Phẩm rồi. Nếu như là một Thần Tử thật sự thì việc anh có thể mạnh đến như thế cũng là một chuyện dễ hiểu. Dù sao thì nghe nói uy lực của Kim Đam Thần Phẩm lúc mạnh nhất thậm chí có thể địch lại cả Nguyên Anh.
“Thần Tử gì kia?”
Khác với họ, người của trái đất thì lại thấy mơ hồ, mấy người Đường Tuấn Nghị và Trình Hồng Quang đều vô cùng thắc mắc.
“Thưa cụ, cụ có biết Thần Tử là gì không ạ?”, Lam Quang hỏi.
“Tôi từng tình cờ đọc trong sách cổ, nghe nói “Thần Tử” là danh xưng chỉ những tu sĩ tu thành Kim Đan Thần Phẩm ở thời thượng cổ. Kim Đan Thần Phẩm chỉ cao thủ mạnh trên cấp Kim Đan Nhất Phẩm, dù là trái đất ở thời thượng cổ thì cũng rất hiếm khi có người trở thành Thần Tử. Trên thực tế, phần lớn các Thần Tử đều đến từ những vùng đất cổ, ở đó các giáo lớn mọc lên như nấm, chân tiên xuất hiện không ngớt mới có cao thủ tuyệt thế như cấp Thần Tử xuất hiện”.
Lão tổ Thiên Kiếm Môn im lặng một lúc rồi từ từ nói với ánh mắt đầy vẻ khâm phục: “Nghe nói mỗi một Thần Tử đều có thể hạ gục tất cả đồng lưu, không có đối thủ, người mạnh nhất còn có thể địch lại Nguyên Anh”.
“Ào…”
Ông ta vừa mới dứt lời thì cả trái đất đều nháo nhào lên.
Vốn dĩ mọi người vẫn tưởng Kim Đan Nhất Phẩm là mạnh nhất, thế giới rộng lớn, chỉ có một mình Tần Sương là tu thành Kim Đan Thượng Phẩm. Không ngờ trên đó còn có cả Thần Phẩm mạnh hơn nữa. Diệp Thành biến mất mười năm, không ngờ lại trở thành Kim Đan Thần Phẩm, trở thành Thần Tử có thể địch với Nguyên Anh, sao mọi người có thể không khiếp sợ cho được.
“Diệp Thần Tử vô địch!”
“Trái Đất của tao có Diệp Thần Tử, để xem đám dị tộc kia, còn có cả đám tu sĩ vùng ngoài kia nữa, xem ai dám phách lối?”
“Cái gì mà Thần Tử, Thiên Quân nghe vẫn hay hơn, dù sao thì bây giờ Diệp Thiên Quân cũng có thể địch lại Nguyên Anh rồi, gọi Thiên Quân thì có làm sao?”
Vô số người cười lớn, nếu như Diệp Thành nghe thấy thì nhất định sẽ thấy cạn lời. Anh đâu chỉ mới giết có hai ba tên Thần Tử cả thật lẫn giả, vậy mà giờ bản thân lại bị đội cho cái mũ Thần Tử nhàm chán và vô vị đó nữa.