Chương 594: Ác nô cản đường
Trên đường núi gập ghềnh, một chiếc xe to bằng cái phòng do ba con ngựa ô kéo không ngừng tiến về phía trước. Ngựa này có huyết thống của Hắc Yếp Thú. Trên đường núi khúc khuỷu xe việt dã không thể chạy thì xe ngựa này vẫn băng băng tiến về trước, không hề có khó khăn gì.
“Đại Tráng, đến đâu nữa?”
“Họ Diệp… cậu chủ, chúng ta sắp tới phạm vi Thần Đan Môn rồi!”
Trước xe, một giọng nam tục tằng vang lên, rất dễ nghe ra là tâm trạng của “Đại Tráng” không hề vui vẻ.
Chiếc xe này là của Sương Diệp Lâu, cậu chủ là Diệp Thành, còn Đại Tráng chính là Bạch Vân Thường biến thành.
Lúc này họ đã rời Yên Kinh được nửa tháng, Diệp Thành cứ thể đi tới, trên đường thì thu mua nguyên liệu, luyện chế đan dược, đúng là cũng có chút tiếng tăm!
Lúc này Diệp Thành càm thấy được là khi càng gần Thần Đan Môn thì càng phồn vinh, tu sĩ càng nhiều, linh khí càng nồng đậm, xem ra tuy Thần Đan Môn này không nằm trong thất đại huyền môn nhưng thế lực cũng không nhỏ.
Một ngày này, khi xe tiến vào thành phố Thanh La, càng ngày càng tới gần khu vực của Thần Đan Môn. Xe hơi lập tức chấn động như gặp chướng ngại vật trên đường, phải thắng gấp.
“Sao thế?”
Đang ngồi trong xe nhắm mắt tu luyện khó chịu mở mắt. Anh vừa có được vài loại linh dược, định luyện chế một chút nhưng không ngờ lại bị cắt ngang.
“Cậu chủ, phía trước có người cản đường!”, Bạch Vân Thường ở ngoài xe sợ hãi nói.
“Hả? Sau khi linh khí hồi phục, loại nghề nghiệp tương lai xán lạn như cướp đường này cũng tái xuất à?”
Diệp Thành khẽ nhíu mày, hừ nhẹ một tiếng, anh đẩy cửa ra, chui ra ngoài. Trên trời, hai tu sĩ một già và một trẻ đang cản đường trước đó vài trăm dặm.
Tu sĩ tuổi trẻ mới vừa dập tắt ngọn lửa trong tay, rõ ràng gã vừa tung một đòn để ép họ dừng xe, trong mắt vô cùng kích động. Còn tu sĩ lớn tuổi kế bên thì đang chắp tay sau lưng, ánh mắt điềm tĩnh, trong mắt tràn đầy thờ ơ:
“Khu vực của nhà họ Hà- Lôi Lang, không ai được nhiễu loạn, ai vi phạm giết không tha!”
Một già một trẻ mặc quần áo người hầu màu xanh, tu vi cũng xấp xỉ Ngưng Đan, dáng vẻ lại kiêu căng ngạo mạn, coi trời bằng vung. Ở đây không chỉ có Diệp Thành mà còn rất nhiều người bị chặn lại. Thanh niên kia không chỉ dùng pháp thuật bùng lửa với Diệp Thành mà mấy tu sĩ bay trên trời cũng bị ngăn lại.
Nhiều người đồng thời bị tấn công như vậy khiến họ khó chịu.
Trong đám người có một chiếc tàu cao tốc, vẻ ngoài đẹp đẽ, xanh vàng rực rỡ, quanh thân rậm rạp những ký hiệu. Phong Hành phù, Kim Cang phù, Ngự Không phù, Cửu Thiên Độn,... một đống ký hiệu được khắc lên thân tàu. Hơn mười cái pháp trận được thêm vào, sau khi kích hoạt hết thì có thể chịu được đòn tấn công của cường giả Kim Đan. Chỉ tính toán giá trị thì nó chẳng hề thua kém một món linh bảo, giá trị tới tận một trăm nghìn linh thạch.
Có thể lái loại tàu này thì hiển nhiên là người không giàu cũng quyền to. Một chàng trai đeo đai ngọc, mặc áo bào gấm màu vàng, khí chất phi phàm, trong ngực còn ôm một nữ tu mặc sa mỏng, quyến rũ phong tình, người này hừ nhẹ một tiếng:
“Chỉ là hai tên nô tài mà dám cản đường cậu đây à, biết cậu là ai không?”
Sau lưng chàng trai mặc áo gấm có mười mấy thị vệ tu vi Ngưng Đan, trong mắt hiện lên tia sáng lạnh, một người quát lớn: “Ngay cả tàu của chưởng môn Phong Nguyệt Môn mà cũng dám cản, không muốn sống nữa sao!”
Mà nữ tu đang ỉ ôi trong lòng thanh niên kia cũng che miệng cười duyên, sóng tình lãng đãng trong mắt.
Tuy Phong Nguyệt Môn không phải danh môn đại phát gì nhưng cũng có chút gốc gác, còn thanh niên áo gấm này lại có một chỗ dựa là lão tổ Kim Đan. Còn vài người khác tự nhận là người đàng hoàng cũng lên tiếng răn dạy.
Người này nói mình là địch truyền của ai đó, kẻ kia bảo mình là dòng chính của lão tổ gì kia, tất cả đều có lai lịch, nếu là tu sĩ Ngưng Đan bình thường, có lẽ đã bị dọa rồi nhưng khi nghe thấy “nhà họ Hà” từ miệng ông già kia thì mặt họ đều biến sắc.
“Nhà họ Hà? Nhà họ Hà nào?”
“Thành phố Thanh La to như vậy, trừ nhà họ Hà- Lôi Lang thì còn ai dám tự xưng như vậy nữa?”
“Ôi trời, thật sự là thế gia nhà họ Hà của vị Chân Quân kia à?”
Mấy tu sĩ ban nãy tự xưng tên đều tái mặt, ngay cả thanh niên tự xưng là chưởng môn Phong Nguyệt Môn cũng run rẩy toàn thân, nữ tu trong lòng hắn đã bị dọa tới mức chân cẳng lẩy bẩy.
“Sao? Giờ không loi nhoi nữa à? Cái tên mới xưng đệ tử dòng chính kia mới nói gì nhỉ? Nói thêm câu nữa nghe chút nào!
Tên nô tài mặc đồ nô bộc trẻ tuổi vênh váo hất cằm.
“Đạo hữu tha lỗi, tôi hồ đồ, không biết nên mạo phạm uy nghiêm của nhà họ Hà, mong đạo hữu tha cho!”
Trên mặt thanh niên áo gấm là nụ cười còn xấu hơn cả khóc.
Tên nô tài trẻ liếc mọi người, ai cũng cúi đầu không dám nhìn thẳng. Nơi này không ít cường giả Ngưng Đan đỉnh phong mà lại bị một tên người làm chèn ép.
Mà tên nô tài kia lại càng thêm ngang ngược, hiển nhiên là thường xuyên làm chuyện thế này nên thích dùng phương pháp cáo mượn oai hùm, dẫm đạp những người tài năng kia ở dưới chân.
“Thế lực nhà họ Hà là gì? So với Bạch Vân Quan thì thế nào?”
Diệp Thành ngáp một cái, lười nhác hỏi ra.
Bạch Vân Thường thấp giọng hừ lạnh: “Nhà họ Hà này sao so được với Bạch Vân Quan chúng tôi, chúng chỉ ỷ vào huyết mạch Lôi Lang, ra được hai vị Chân Quân nên mới thế, nhà này được coi là thế gia hạng hai, làm gì có tu cách so với Thần Lôi Sơn hay Liệt Diễm Cốc, vậy càng đừng nói sánh bằng Bạch Vân Quan”.
“Hóa ra ở cạnh biên giới Hoa Hạ vẫn còn một kẻ như thế!”
Bạch Vân Thường không nói lớn nhưng thính lực của người tu chân không tệ nên dù tên người hầu kia không nghe hết toàn bộ những vẫn nghe thấy mấy từ như “nhà họ Hà”, “thế gia hạng hai”, gã tức khắc giận dữ:
“Ai dám xem thường nhà họ Hà chúng ta?”
Diệp Thành hoàn toàn không muốn lãng phí thời gian với đám người kia, anh thản nhiên nói:
“Đi qua, kẻ nào cản thì chết!”
Diệp Thành ra lệnh một câu rồi chẳng thèm quay đầu, anh vào lại trong xe. Đừng nói đó chỉ là một thế gia hạng hai, dù là có Thiên Quân trấn tộc thì Diệp Thành cũng sợ chắc?
Sau khi nhận được lệnh, Bạch Vân Thường vung roi, ngựa ô biến dị kia lập tức giẫm lên mây đen, chạy về phía trước. Xe vừa động thì tức khắc trở nên nổi bật trong đội hình, thu hút ánh mắt mọi người.
“Vị đạo hữu này, vừa rồi không nghe thấy sao? Đây là cấm địa của nhà họ Hà chúng ta!”
Tên nô tài đã già cả lên tiếng.
Tên trẻ tuổi thì cười âm hiểm: “Giỏi giỏi lắm, hóa ra là tên ngu muốn tìm đường chết!”
“Cậu chủ nhà tôi nói, ai dám cản, giết không tha, huống chi Hoa Hạ này còn chưa tới phiên nhà họ Hà quyết định, chỉ là hai tên hầu giống chó giữ nhà, có tư cách gì cấm đoán?”
Bạch Vân Thường cũng không coi hai tên này ra gì, thờ ơ đáp.
“Lá gan to đấy!”
Hai tên người hầu đồng thời biến sắc, mấy người chung quanh đều kinh hãi. Nhà họ Hà- Lôi Lang nổi tiếng bá đạo, là thế gia Chân Quân nổi danh trong khu vực gần đó, giờ còn có người dám khiêu khích à?
“Xúc phạm uy nghiêm của nhà họ Hà, chết!”
Mặt tên người hầu trẻ vô cùng dữ tợn, móc ra một thanh trường đao màu trắng, chém ra đao quang trăm trượng, hàn khí dày đặc, xé rách không khí, hung mãnh lao về phía Bạch Vân Thường và xe ngựa. Dù tên này chỉ là tu vi Ngưng Đan kia đã có sức mạnh của Kim Đan, cao thủ Ngưng Đan bình thường không thể đỡ nổi.
Người đang xem cuộc chiến đều dao động.
“Không hổ là thế gia Chân Quân, một tên người làm mà đã có thiên phú và tu vi sánh bằng đệ từ đứng đầu một tông!”
Nhưng tông môn mà người kia nói chỉ là tông môn hạng ba thôi, sao có thể lọt vào mắt Bạch Vân Thường?
Mà khi tia sáng trắng sắp bay tới, Bạch Vân Thường vẫn bình tĩnh, giơ tay búng một cái. “Bùm”, đao quang trăm trượng đứt gãy. Tên người hầu trẻ như bị một cái chùy vô hình đánh trúng, bay ngược ra xa nghìn trượng, phun máu tươi trong không trung, âm thanh răng rắc vang lên không ngừng, không biết đã nát bao nhiêu cái xương, tức khắc bị thương nặng.
“Kim Đan?”
Mọi người ở đó đều biến sắc.