Chương 258: Sự phản kích của nhà Aokawa
Ánh mắt sếp Lý ngây dại. Tuy còn trẻ nhưng từ khi còn bé hắn đã theo bố chinh chiến nơi thương trường, chưa từng phán đoán sai bất cứ chuyện gì về mặt kinh doanh.
"Những người này, những người này sao có thể đồng ý cho một tên con vợ lẽ dòng thứ lên làm gia chủ chứ?"
Xem xét từ các phương diện thương trường, gia tộc, tập đoàn hay phát triển trong tương lai, hành động này vô cùng bất lợi với nhà họ Hà. Hơn nữa những con cái dòng chính kia chẳng lẽ không có dã tâm, muốn chính bản thân họ lên làm gia chủ sao?
Hắn phân tích những thử này quả thật không sai, nhưng tên này đã coi thường Diệp Thành. Những con cháu dòng chính kia tất nhiên cũng nghĩ tới những điều mà ông chủ Lý nghĩ, họ cũng có dã tâm, nhưng mà...
Đối diện với uy hiếp của cái chết, tất cả đều chẳng còn nghĩa lý gì.
Những con cháu dòng chính nhà họ Hà trên người đều có phép truy hồn đoạt mạch mà Diệp Thành hạ lên, lúc nào cũng bị ngọn lửa màu xanh ngọc bích uy hiếp. Trong tình cảnh này thì họ nào dám có dã tâm nữa?
Đám người này dưới sự uy hiếp của cái chết thậm chí còn chủ động quỳ xuống đất, thề rằng tình nguyện dâng lên tất cả tài sản nhà họ Hà. Lúc này Diệp Thành lại thông qua Hà Thái Vi để nắm tất cả mọi người trong tay, không cần lo mệnh lệnh của mình không được chấp hành.
Cho dù những người của các gia tộc ở Úc Đảo có hụt hẫng đến mức nào thì cũng chỉ có thể bất lực. Giờ nhà họ Hà đã có gia chủ mới, lại có Aokawa Take làm hậu thuẫn nên kế hoạch xâu xé của họ không còn chút cơ hội nào nữa.
Sếp Lý sắc mặt trắng bệch, hắn rời khỏi hội trường như người mất hồn, thậm chí còn không biết mình về nhà như thế nào. Hắn ngồi bệt trên sô pha, chẳng thiết làm gì hết.
"Đây là cơ hội hiếm có trăm năm có một đấy, chết tiệt thật, sao ngay cả gia tộc Aokawa cũng giúp đỡ tên Diệp Thành kia?"
Hắn đập mạnh cái cốc trên bàn trà xuống đất, gằn giọng lầm bầm. Nếu không có Aokawa Take ở đó thì cho dù nhà họ Hà có đưa một gia chủ ra thì chưa chắc họ đã không có cơ hội.
Nhưng ngay lúc này một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Ai nói gia tộc Aokawa chúng tôi ủng hộ anh ta?"
Nghe vậy sếp Lý giật nảy mình. Hắn nhảy cẫng lên từ ghế sô pha rồi quay đầu nhìn. Một cô gái trẻ trung xinh đẹp, trong trẻo quyến rũ đang đi ra từ trong phòng ngủ của hắn.
Cô ta mặc kimono thuần trắng, mặt không trang điểm, càng không có đồ trang sức gì, chỉ có trên eo là đeo thanh đao võ sĩ.
Sếp Lý chấn động bởi dung nhan tuyệt đẹp của cô gái, lòng nổi lên ý đồ dâm tà nhưng hắn đã đè xuống rất nhanh, bởi sau lưng cô gái kia có hai võ sĩ che mặt đi theo, mà họ đang kề thanh đao sắc nhọn vào cổ vợ hắn!
"Các, các người là ai, muốn làm gì hả?"
Ông chủ Lý gọi bảo vệ theo bản năng, nhưng cô gái kia đã hừ lạnh, nói: "Tỉnh táo lại đi, khoảnh khắc anh mở miệng kêu cứu cũng chính là lúc đầu anh lìa khỏi cổ".
Cô ta nói rồi đột nhiên xuất hiện sau lưng sếp Lý nhưng không rút đao mà đè móng tay sắc nhọn của mình lên động mạch cổ của hắn, lạnh lùng nói: "Nếu không tin anh có thể thử xem".
Trán sếp Lý túa ra mồ hôi lạnh, hắn cũng đã từng thấy võ sĩ nên biết đối phương chỉ cần sượt một cái là hắn sẽ mất mạng, nên vội vàng cung kính nói:
"Mọi người, có gì từ từ nói, mọi người muốn bao nhiêu tiền cứ nói!"
Cô gái đó hừ lạnh một tiếng rồi khinh thường nói: "Cái sản nghiệp cỏn con nhà họ Lý của anh còn không xứng để gia tộc Aokawa chúng tôi để vào mắt".
Nghe vậy ông chủ Lý giật bắn mình, ngẩng đầu kinh ngạc nói:
"Cô, cô là người của gia tộc Aokawa?"
Cô gái lạnh nhạt nói: "Tôi tự giới thiệu nhé, tôi là Aokawa Sakura, là con gái Aokawa Take, em gái của Aokawa Sayuri. Tất nhiên hai thân phận này không hề quan trọng, điều khiến tôi thực sự tự hào là tôi là đệ tử của đại nhân Kiếm Hào Ito Musashi".
Khi nhắc đến cái tên này, vẻ mặt cô ta tràn đầy cung kính và sùng bái, nhưng rất nhanh sau đó cô ta đã bình tĩnh lại: "Vốn lần này tôi đến Hoa Hạ là vì sư phụ bước vào Thần Cảnh, người tới tuyên chiến với một vị cố nhân, nhưng trước khi hoàn thành nhiệm vụ quay về lại nghe người ở tầng lớp cao trong gia tộc nói về sự bất thường của bố tôi, thế nên tôi mới tới Úc Đảo để xem tình hình".
"Lần này điều tra xong quả nhiên phát hiện rằng bố tôi đã chết!"
"Cái gì?", sếp Lý kinh ngạc vô cùng, chủ tịch của tập đoàn đứng top 50 trên thế giới - Aokawa Take đã chết, đây chính là chuyện lớn chấn động của châu Á, sao hắn có thể không biết được? Hơn nữa rõ ràng nửa tiếng trước hắn còn vừa nhìn thấy ông ta mà!
"Đó chính là thuật Âm Dương của gia tộc Aokawa chúng tôi, nó có thể điều khiển xác khiến cái xác hoạt động y hệt người sống. Chị tôi - con đàn bà đê tiện Aokawa Sayuri không chỉ phản bội gia tộc và đại nhân Tạng mà còn dám đi đầu quân cho một tên Hoa Hạ!"
Nhắc đến cái chết của bố, Aokawa Sakura rất bình tĩnh, dường như không hề quan tâm, nhưng khi nói đến Aokawa Sayuri cô ta lại nghiến răng nghiến lợi, mắt lóe lên sát khí mãnh liệt.
"Nhất định phải giết chị ta!"
Ông chủ Lý sợ tới nỗi run lẩu bẩy khi nghe lời nói của Aokawa Sakura, cho dù tình hắn có bình tĩnh vững vàng như thế nào thì cũng chỉ là một người làm ăn. Vừa nghĩ đến người mình mới gặp nửa tiếng trước là một người chết thì hắn liền có phản ứng của người bình thường khi gặp ma, thậm chí còn không đứng vững mà ngồi bệt xuống chỗ ngồi.
Thấy hắn như vậy, Aokawa Sakura liền nở nụ cười lạnh khinh thường: "Lần này chúng tôi đến đây là muốn hợp tác với anh, mọi người cùng bắt tay đối phó tên Diệp Thành đó".
"Yên tâm đi, tuy tên này lợi hại nhưng tôi sẽ mời sư phụ đích thân đến xử lý anh ta. Điều anh cần làm chính là liên lạc với các gia tộc khác ở Úc Đảo rồi chờ thời cơ, trong lúc đó cứ tìn hiểu kỹ về hành động của nhà họ Hà. Thứ mà tên họ Diệp kia đoạt lấy từ gia tộc Aokawa này, tôi sẽ bắt anh ta nôn ra cho bằng sạch!"
Ông chủ Lý nghe vậy thì mừng như điên, định ngẩng đầu hỏi chi tiết cụ thể thì Aokawa Sakura đã biến mất trong căn phòng, chỉ để lại một câu nói:
"Khi nào đến lúc cần ra tay thì tôi sẽ thông báo cho anh".
.....
Yên Kinh, biệt phủ nhà họ Tiêu.
Nơi này tọa lạc ở nơi phồn hoa bậc nhất Yên Kinh nhưng vẫn là kiến trúc viện lớn cổ xưa, mỗi một mảnh sành viên ngói trong viện đều là những văn vật cổ vô giá, trong nhà vày đầy những thứ như bình hoa, bàn ghế, đều là những vật cổ thật sự.
Trong biệt phủ cổ xưa trang nghiêm này, một ông già vội vàng đi vào.
Tuy trông lão có vẻ đã gần trăm tuổi nhưng tinh thần thoải mái, bước đi nhanh như bay, eo duỗi thẳng, khí thế tỏa ra không hề thua kém Cừu Lăng Vân.
Hiển nhiên đây là một Võ Thánh đỉnh cao!
Người như thế này phóng mắt nhìn cả thế giới, cho dù ở thế lực nào cũng đều là Thái Thượng trưởng lão, con át chủ bài cuối cùng, đi đến đâu cũng sẽ được cung phụng hết lòng, nhà đẹp siêu xe, tiền bạc gái đẹp chỉ cần phất tay là có.
Nhưng trong biệt thự nhà họ Tiêu này lão lại chỉ là một người hầu...