Chương 103: Dã tâm
Tất cả các ông lớn có mặt ở đây đều là cáo già, vừa thấy phản ứng của Tôn Hoài Hưng thì đều ùa lên tranh nho. Nhưng ở trước mặt Diệp Thành, họ cũng không dám suồng sã, thế nên mỗi người chỉ lấy một quả. Cho dù như thế thì cũng là người tay nhanh thì giành được người tay chậm thì mất phần, có khá nhiều người không giành được.
Người giành được thì ăn nho ngay, tức thì kinh ngạc mở to mắt.
Thẩm Thiên Minh cười to: "Vết thương cũ trước đây được Diệp Tiên sư chữa khỏi mấy ngày gần đây hơi phát tác, giờ lại hết hẳn rồi!"
Đặng Nghị cũng vui mừng nói: "Xương khớp tôi cứ gặp thời tiết ẩm ướt là đau nhức, giờ lại rất ấm áp, rất thoải mái".
Thẩm Minh Nhan thì vui mừng hô lên: "Mấy cục mụn trên mặt tôi vừa ăn nho vào cũng hết rồi?"
Mọi người bàn tán xôn xao, lời nói vui mừng không tả xiết. Lúc này Diệp Thành mới lạnh nhạt nói: "Nho của tôi đối với người bình thường chẳng khác gì linh đan có thể trị bách bệnh, kéo dài tuổi thọ".
Tối qua, Diệp Thành bảo với Tiểu Điệp để nho ở nơi linh khí dồi dào nhất trong biệt thự. Loại hoa quả này được tưới đẫm linh khí ở nơi đó suốt một đêm, bên trong tràn đầy linh khí, ăn một quả cũng bằng với việc ở biệt thự trong ba ngày.
Thấy nét mặt không cam lòng của những người không ăn được, anh mỉm cười, lại dặn Tiểu Điệp mang thêm một đĩa ra, còn đặc biệt dặn dò Tôn Hoài Hưng có vết thương vẫn chưa khỏi hẳn ăn nhiều thêm một chút.
Tôn Hoài Hưng kích động đứng dậy, cúi đầu hành lễ một cái thật sâu: "Cảm ơn Diệp Tiên sư".
Thấy Diệp Thành nói vậy, những người khác cũng vội vàng nhường qua nhường lại. Cho dù như vậy những quả nho này cũng được phân phát rất nhanh.
Mãi đến lúc này, Thẩm Thiên Minh mới hồi thần lại khỏi nỗi nuối tiếc, kinh ngạc hô lên: "Đám người các người chỉ biết ăn thôi, chẳng lẽ các người không biết trong những quả nho này chứa đựng cơ hội kinh doanh lớn cỡ nào sao?"
Những người khác đột nhiên bừng tỉnh, nếu cầm loại bảo bối có thể điều dưỡng cơ thể này ra ngoài bán thì e là bán một trăm nghìn một quả cũng có người mua. Đây là cơ hội kinh doanh lớn cỡ nào chứ, ít nhất cũng phải là vụ làm ăn cỡ bạc tỷ!
Nhưng Diệp Thành lại lạnh nhạt nói: "Ông nghĩ nhiều rồi, nho này không phải là bảo bối quý hiếm gì cả, linh khí trong đó cũng chỉ có thể duy trì được ba ngày là nhiều nhất rồi sau đó sẽ bay hết, muốn lấy nó kinh doanh là điều không thể nào".
Mọi người đều thất vọng thở dài, đây là vụ làm ăn bạc tỷ đấy. Trơ mắt nhìn bạc tỷ trượt khỏi tay mình mà không thể giơ tay nắm lấy nó, cảm giác này quả thật khiến người ta sụp đổ.
Nhưng Diệp Thành lại cười nhạt, nói: "Chỉ bạc tỷ mà thôi, cũng chẳng đáng là gì trong mắt tôi. Đối với tôi, cho dù có thể bán, tôi cũng sẽ không bán loại nho này mà sẽ phát huy tác dụng quan trọng hơn của nó!"
Anh vừa dứt lời, Thẩm Hàn Lâm là người đầu tiên phản ứng kịp, liền kinh ngạc hô lên: "Lẽ nào đây chính là điều hấp dẫn mà Diệp Tiên sư nói?"
Diệp Thành cười nói: "Đúng vậy, mọi người ở đây đều có quyền cao chức trọng hoặc gia sản bạc tỷ, nhưng có những thứ mà tiền không thể mua được, đó chính là tình yêu và sức khỏe".
"Mà thứ loại nho này có thể đem lại cho mọi người chính là sức khỏe. Mọi người coi trọng loại nho này như vậy, chẳng lẽ những người của hai tỉnh kia không thích sao?"
Thẩm Hàn Lâm vui mừng nói: "Thì ra là như vậy, những người tình nguyện phục tùng và nghe lời Diệp Tiên sư thì có thể có được loại nho này. Chỉ cần họ ăn một lần là sẽ không thoát nổi sự hấp dẫn của loại nho này".
"Nếu cứ như vậy thì chưa đầy nửa năm, e là quá nửa các ông lớn của hai tỉnh kia đều sẽ phục tùng, sự nghiệp thống nhất khu Hoa Đông của Diệp Tiên sư có thể thành công!"
"Nhưng mà...làm thế này không khỏi nóng vội quá". Thẩm Thiên Minh lão luyện thành thục lại nhíu mày, nói: "Chỉ cần chúng ta làm gì chắc nấy, với bản lĩnh của Diệp Tiên sư thì nhanh là ba năm năm, lâu thì tám mười năm thì cũng sẽ có thể thống nhất ba tỉnh".
"Dùng biện pháp mạnh như vậy tuy có thể đạt được hiệu quả trong thời gian ngắn nhưng cũng sẽ khiến những người không phục tùng chúng ta càng đoàn kết với nhau, e là..."
Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, lạnh nhạt nói: "Tôi làm gì có thời gian năm mười năm để lãng phí về chuyện này? Chuyện này không cần nói nhiều nữa, tôi đã quyết định rồi!"
Thẩm Thiên Minh run lẩy bẩy, không dám nói gì nữa. Tất cả các ông lớn ở đó đều không hiểu gì, chỉ có Thẩm Hàn Lâm hiểu ý Diệp Thành.
Thẩm Hàn Lâm không khỏi nhớ tới những lời Diệp Thành nói hôm đó, biết rằng Diệp Thành chẳng coi khu Hoa Đông ra gì. Mục tiêu của anh, người phàm không thể hiểu được!
Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, tiện tay vứt miếng ngọc cho Thẩm Hàn Lâm, nói: "Chuyện trước đây tôi đồng ý với anh, anh sẽ phụ trách toàn quyền việc hợp nhất ba tỉnh".
Tất cả ông lớn đều nhìn Thẩm Hàn Lâm với ánh mắt ghen tị, thầm nghĩ tên cậu ấm ăn chơi ngày thường nhàn rỗi chơi bời lêu lổng ngày hôm nay lại chó ngáp phải ruồi, được Diệp Tiên sư coi trọng, rồi từ đó lên như diều gặp gió!
Diệp Thành đã thấy hết biểu cảm của những người xung quanh, anh lạnh nhạt nói: "Từ hôm nay Trâu Hổ và Tiểu Điệp cũng đi theo anh, nếu có ai dám không nghe lệnh anh..."
Nói rồi anh nhìn xung quanh khiến những ông lớn kia vội cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng.
"Cứ nói với tôi, tôi sẽ đích thân đi "trò chuyện" với kẻ đó!"
Nghe vậy trái tim của mọi người lạnh toát, họ vội vàng bày tỏ sẽ tận lực giúp đỡ cậu ba nhà họ Thẩm, không dám chậm trễ chút nào.
Lúc này, Diệp Thành mới tiếp tục nói: "Nhưng đây cũng không hẳn là chuyện dễ làm. Yêu cầu của tôi rất nghiêm khắc, nếu anh không đạt được tiêu chuẩn của tôi..."
Anh không nói tiếp những cũng đủ để Thẩm Hàn Lâm lộ ra nét mặt sợ hãi. Anh vừa định nói thì Thẩm Hàn Lâm hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
"Diệp Tiên sư yên tâm, tôi chắc chắn sẽ làm tốt!"
Nói kiên định như vậy khiến Thẩm Thiên Minh kinh ngạc trợn trừng mắt. Những ông lớn khác cũng thầm tán thưởng trong lòng, quả nhiên người đã lâu không gặp có tiến bộ lớn như thế này khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác. E là kể từ nay về sau, không còn ai dám coi thường cậu ba nhà họ Thẩm này nữa!
Diệp Thành phất tay để mọi người tránh ra rồi đi ra biệt thự. Thẩm Thiên Minh không khỏi thở dài: "Hàn Lâm, hôm nay cháu nông nổi quá".
"Tỉnh Tô Bắc thì không nói, Dương Lâm luôn là một người phụ nữ biết điều. Quan trọng là tuy Trình Phá Sơn đã chết nhưng tỉnh Tô Nam vẫn còn Trình Bác Hiên trấn giữ, muốn thu phục nơi đó khó thế nào chứ?"
Thẩm Hàn Lâm kiên định nói: "Ông nội, cháu đã vô công rồi nghề hơn hai mươi năm, cháu sẽ không bỏ qua cơ hội lần này. Ông yên tâm, tuy Trình Bác Hiên rất mạnh nhưng cũng chưa chắc sẽ để mắt cháu. Còn những người khác của nhà họ Trình, bên cạnh cháu còn có hai đệ tử của Diệp Tiên sư bảo vệ mà, không sao đâu".
Trâu Hổ hừ lạnh một tiếng, nói: "Một Trình Bác Hiên nhỏ nhoi đâu có xứng được với Diệp Tiên sư?"
Thẩm Thiên Minh biết Diệp Thành phái hai người này đến không chỉ để giúp bảo vệ Thẩm Hàn Lâm mà còn để giám sát, thế nên không dám mở mồm. Nhưng ngay lúc này, điện thoại ông ấy đột nhiên reo lên.
Thẩm Thiên Minh nghe một lúc, sắc mặt thay đổi, quát lớn: "Hỏng rồi!"