Tuy rằng bọn họ cũng đang nghiến chặt răng chịu đựng, chuẩn tiên bảo tuy mạnh mẽ nhưng lại giống như một chiếc máy bơm nước công suất lớn đang liều mạng hút lấy năng lượng từ trong cơ thể bọn họ, cho dù các Thái Thượng trưởng lão này pháp lực vô cùng mạnh mẽ, có đạo hạnh bốn năm vạn năm đi nữa nhưng vẫn không thể chịu được sự va chạm cường độ cao liên tục như thế. Bọn họ lúc này kiên trì chống đỡ chỉ là đang cược Diệp Thành không thể kiên trì nổi nữa mà thôi.
“Một đám kiến hôi làm sao có thể biết được sức mạnh của tôi cơ chứ”.
Ánh mắt Diệp Thành vô cùng sắc lạnh, từng luồng đao khí bay múa giữa hư không, Thần Lôi Khai Thiên Đao liên tục xuất ra, sức mạnh thần thông đáng sợ được kế thừa từ thần thú Thanh Long liên tục oanh tạc bầu trời, sức mạnh lớn lao này ở trong tay Diệp Thành được thi triển ra toàn bộ, giống như một vị thần vương thi triển đao pháp mạnh mẽ đến mức không thể nào tưởng tượng nổi.
“Uỳnh!”
Chuẩn tiên bảo trong tay Thái Thượng trưởng lão của Vô Cực tông lại bị chém rời khỏi tay, ông ta liên tục nôn ra máu rồi bay thẳng ra ngoài, cảnh giới vốn đã không được ổn định, lúc này lại lần nữa bị chém đến mức trọng thương, suýt chút nữa bị đánh khỏi cảnh giới bán bộ Chân Tiên.
Nhưng Diệp Thành cũng phải trả cái giá đắt, thanh trường đao cấp thiên bảo trong tay đã hoàn toàn bị đánh vỡ tan tành.
“Giết!”
Các trưởng lão khác nhìn thấy cảnh này, ánh mắt lóe lên tia sáng mừng rỡ, liều mạng đánh tới như những kẻ mất trí, muốn lợi dụng khoảnh khắc Diệp Thành yếu ớt nhất để giết anh. Nhưng Diệp Thành lại lấy ra một thanh trường đao cấp thiên bảo, lại chuẩn bị chiến đấu.
Kể từ khi anh trở về đến nay, số tu sĩ Nguyên Anh bị anh chém giết đã lên tới vài trăm người. Tuy rằng hầu như các binh khí đều bị phá hủy nhưng vẫn có mười mấy món thiên bảo rơi vào tay Diệp Thành.
Đáng tiếc, chất lượng của những món thiên bảo này quá kém, căn bản không thể nào kháng cự được sự vây công của Chân Tiên thi triển chuẩn thiên bảo.
Cho dù là thiên bảo đỉnh cấp đi nữa thì liên tục va chạm với chuẩn tiên bảo cũng chỉ có thể kiên trì được một khoảng thời gian ngắn liền bị phá hủy, hồi lâu sau, Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, trực tiếp lấy ra một thanh sắt đen ngòm.
“Ha ha ha, tên họ Diệp, cậu nghèo tới mức này cơ à, một thanh đồng nát cũng dám lấy ra đánh với chúng tôi sao?”
Một lão già cao to cười lớn chế nhạo Diệp Thành.
“Hừ, xem ra là do quá keo kiệt, mấy món thiên bảo bị phá hỏng làm cho cậu ta đau lòng, tùy tiện lấy ra một thanh sắt đã mục nát, thậm chí còn là một thanh sắt không nhìn ra được là đao hay là kiếm nữa, tên nhóc kia, cậu có thấy nhục nhã không? Quả nhiên là tên thổ dân đến từ tinh vực bị lãng quên, một chút nội hàm cũng không có, chỉ đáng làm người hầu cho cháu trai tôi mà thôi”.
Một lão già gầy nhom chế nhạo Diệp Thành.
“Diệp đạo hữu, nếu cậu thiếu thốn bảo vật bổn tọa có thể cho cậu mười bảy mười tám món, sao cứ phải khổ sở đánh đánh giết giêt cơ chứ?”, Vân Cực cười lạnh nói.
“Thật sự là một thanh sắt cũ nát, vừa xanh vừa đen, trên đó còn có vết gỉ sét loang lổ nữa chứ. Diệp Thành dù sao cũng là một vị chuẩn Chân Tiên, chuẩn bị trở thành chủ của một tinh vực rồi mà đến một món binh khí cũng không thể lấy ra nổi hay sao?”
Các tu sĩ xung quanh đều trợn tròn mắt kinh ngạc, liên tục bàn tán.
“Đúng thế, quá nghèo nàn, cho dù là môn phái chúng tôi cũng có thể tùy tiện cầm ra cả trăm món thiên bảo. Cậu ta đường đường là Chân Tiên lại dùng một thanh sắt gỉ sét để chiến đấu, không phải là đi tìm chết đấy chứ?”
Một trưởng lão khác của thiên tông lắc đầu ngao ngán nói.
“Có khi nào là một món thần binh đặc thù hay không?”, có người suy đoán.
Nhưng câu nói này nhanh chóng bị những người khác cười chế giễu, món thần binh của ai mà lại tồi tàn rách rưới đến mức như thanh sắt gỉ sét kia cơ chứ, nó trông tồi tàn đến mức cả những tu sĩ kém cỏi cũng chưa chắc muốn dùng, chắc là chỉ hợp cho ăn mày dùng thôi.