Mục lục
Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 479: Bảo tàng mở ra!

“Ha ha, Tiết Tiên tử nói đùa rồi, Bắc Võ cũng không phải chủ nhân của quần đảo Nam Ngọc, không phải ông ta bảo vệ một tên nhóc ở phủ thành chủ, không dám nói thêm gì hay sao? Đợi đến khi Linh Phong Tử đến, anh ta còn sống hay không còn phải xem lại”.

Nam Hiền lạnh lùng nói, cậu ta là vương tộc Nam Ly, cũng chẳng sợ Bắc Võ đại sư gì đó.

Vị đại nhân Lục vương tôn này mặc một chiếc áo bào màu đen, ở trên đó có thêu hình một con giao long khổng lồ, con giao long khổng lồ trắng muốt như tuyết sống động như thật, nó đang há to mồm phun ra tia sét địa ngục, dường như muốn nuốt luôn cả đất trời.

Những thiên tài ở đây gần như đều chú ý đến cậu ta.

Người ta đồn rằng Vương tộc Nam Ly là hậu duệ của quái thú thời cổ đại ‘Lôi Giao’. Lôi Giao cũng là quái thú cực mạnh thời cổ xưa, trưởng thành ngay lập tức đã đạt đến cảnh giới Nguyên Anh. Huyết mạch của nó vô cùng mạnh mẽ, thần thông lợi hại, nhà họ Triệu dựa vào cái này mà trấn áp được cả quần đảo Nam Ly, được tôn là Vương tộc. Nam Hiền ở trong đám người này chưa chắc đã là mạnh nhất nhưng tuyệt đối là người khó chọc nhất.

“Nói ra thì thế hệ trẻ của quần đảo Nam Ngọc chúng ta, trừ mấy tên thiên tài mạnh tới nỗi biến thái kia ra thì phần lớn đều ở đây. Bảo tàng của Chân Quân, chắc là sẽ nằm trong tay mấy người chúng ta mà thôi, không bằng thương lượng phân bảo tàng làm sao cho hợp lý chứ nhỉ?”

Lâm Quảng Lăng vừa uống rượu vừa thoải mái cười nói.

“Tôi chỉ cần Đông Cực Độc Chu Tâm, ai dám cướp đi thì phải hỏi qua kiếm Độc Hỏa Công Tâm của tôi trước đã”.

Tiết Mộng Ngưng mặc trang phục màu xanh lam, trên người phát ra ánh sáng màu đen, trông hệt như một nữ hoàng bóng đêm. Cô ta lạnh lùng nói.

Đấu Chiến Hoàng cười lạnh nói: “Đông Cực Độc Chu Tâm là bảo vật quý giá nhất trong bảo tàng, có thể luyện được cả tiên bảo, dựa vào cái gì mà phải cho cô cơ chứ?”

Nghe được lời này, Tiết Mộng Ngưng hai mắt lóe lên tia sáng sắc bén.

“Xoẹt xoẹt!”

Ánh kiếm lóe lên trong khoảnh khắc làm cho linh hồn bị chấn động. Một luồng kiếm khí nóng rực vô cùng hiểm độc lóe lên, nó như đến từ cõi u minh quanh quẩn mãi trong suy nghĩ của mọi người, cứ như có một thanh bảo kiếm vô hình đã rời khỏi vỏ.

Kiếm Độc Hỏa Công Tâm!

Có người vô cùng sợ hãi nhưng càng có nhiều người lại háo hức muốn so chiêu.

Đám người Nam Hiền, Đấu Chiến Hoàng trong mắt đều lóe lên tia sáng sắc bén, liên tục cười lạnh khinh thường, không rút lui chút nào, các luồng khí thế không ngừng hội tụ, va chạm liên tục với nhau. Các lão tổ Kim Đan ở bên cạnh nhịn không được mà cảm thán không thôi.

So với những thiên tài trẻ tuổi này, mấy lão già bọn họ tuy đều sống đến mấy trăm năm rồi nhưng cũng không có tư cách để làm đối thủ.

Về phần Diệp Thành cũng không có ai để ý tới. Trong mắt của những thiên tài ở quần đảo Nam Ngọc này, anh chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt mà thôi, không có gì khác biệt so với con kiến cả. Chỉ có Thanh Mi Tiên tử thi thoảng nhìn về phía Diệp Thành với ánh mắt đầy hứng thú…

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Diệp Thành trở về Chu Đan Đường, chờ đợi bảo tàng mở ra.

Trong khoảng thời gian đó, Tô Như Sương có đến thăm một lần, vẻ mặt bình tĩnh không nói lời nào, chỉ đưa ra một bản danh sách. Ở trên đó là danh sách từ tông chủ đến trưởng lão của Nho Phong Môn, còn có tư liệu tỉ mỉ của các cao thủ Kim Đan đỉnh cao, còn có một bản đồ chỉ dẫn cách rời khỏi thành Nam Ngọc.

“Mau chóng rời khỏi thành Nam Ngọc, càng nhanh càng tốt, Linh Phong Tử sắp đến rồi”. Tô Như Sương nói một câu rồi nhanh chóng rời khỏi.

Diệp Thành biết cô ta muốn trả lại ơn cứu mạng của mình ngày trước.

“Đáng tiếc, chỉ là một Nho Phong Môn có một hai Kim Đan tọa trấn mà thôi, sao có thể khiến cho tôi sợ hãi cơ chứ?”, Diệp Thành lắc đầu vứt tập tài liệu sang một bên, tiếp tục tu hành.

“Vù vù vù!”

Từng luồng linh khí xung quanh không ngừng ngưng tụ lại thành thực chất, hóa thành luồng ánh sáng trắng không ngừng tiến vào trong cơ thể của anh. Phía sau lưng anh có một hồn thể áo màu lam tóc xanh thấp thoáng hiện lên.

Giai đoạn hai của linh khí phục hồi quả thật dồi dào linh khí, nếu linh khí lúc anh sống lại mà được đến như thế này thì anh sớm đã trải qua thiên kiếp, phá Đan đặt chân vào cảnh giới Nguyên Anh rồi.

“Thể chất Hải Hoàng Lưu Ly đã đến Đại Thành, linh thạch hiện tại cũng đủ dùng rồi, nếu lấy được bảo vật quan trọng, mình có thể luyện luôn cả thân thể Thiên Đế Đạp Vân và Minh Vương U Uyên đến Đại Thành, đợi đến lúc ba thần thể quy về một thân, đó chính là thời khắc mà mình trở thành vô địch thiên hạ”.

Diệp Thành ánh mắt lóe lên, mở to hai mắt nhìn về phía dãy núi Thiên Độc, Đông Cực Độc Chu Tâm phải để dành cho Ân U Liên chữa trị vết sẹo trên mặt, không biết Vạn Độc Ma Quân kia còn có bảo bối tốt khác không nữa.

Trong lúc những thiên tài của các thế lực lớn đang thảo luận xem nên phân chia bảo vật của Vạn Độc Ma Quân như thế nào, Diệp Thành sớm đã mặc định những đồ vật đó là của mình hết rồi.

Đơn giản mà nói thì chính là – Anh muốn lấy hết.

Ngay sau đó có tin tức truyền đến, bảo tàng ở sâu trong dãy núi Vạn Độc đã bắt đầu mở ra rồi.

Lúc tin tức này vừa truyền đến thành Nam Ngọc, vô số luồng tin tức được truyền đi bằng nhiều cách khác nhau. Từ trong thành Nam Ngọc có vô vàn tia sáng bay thẳng vào trong dãy núi Thiên Độc. Hiển nhiên là những thiên tài kia đã di chuyển đến bảo tàng rồi.

Không ít người nhìn thấy các tia sáng màu bạc nhảy múa trên bầu trời, nước đen ùn ùn kéo tới, dải lụa trắng vắt ngang qua bầu trời. Trong đó xuất hiện hình ảnh của đám người Ngân Linh Tử, Tiết Mộng Ngưng.

Trừ đám thiên tài này ra, có rất nhiều các cường giả Kim Đan cũng chạy tới. Cuối cùng đến cả người tu tiên bình thường cũng tranh nhau kéo tới, bọn họ tuy không dám mở ước đến các loại bảo vật quý báu như Đông Cực Độc Chu Tâm, nhưng nếu may mắn nhặt được một hai món linh khí, hoặc là đan dược, công pháp thì cũng thắng lớn rồi.

Cuối cùng, một nửa số lượng người tu tiên của thành Nam Ngọc đều đến đây hết rồi.



Mà Diệp Thành lúc này mới thu hồi hơi thở, trở lại thành một người bình thường, bước ra khỏi Chu Đan Đường đi về phía dãy núi Thiên Độc. Anh không vội vàng, dựa vào tin tức thu được, bảo tảng muôn mở hẳn cũng phải cần một khoảng thời gian nhất định.

Trên đường đi, Diệp Thành nhìn thấy rất nhiều tu sĩ, trong đó thậm chí còn có tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ sơ cấp, điều khiển một con Giác Mã, một con Xích Hổ Thú, cũng dám đi vào trong dãy núi Thiên Độc, khiến cho người hiểu rõ được cái gì gọi là người vì tiền mà chết, chim vì thức ăn mà vong.

Trên không trung, có rất nhiều chiếc phi thuyền khổng lồ trôi nổi trên không trung. Nó kéo dài từ hàng chục đến hàng trăm trượng, hơi thở của cường giả trên thuyền mạnh mẽ vô cùng, uy áp lan rộng đến mấy chục dặm xung quanh, rõ ràng là lão tổ Kim Đan đang thị uy. Trên con thuyền lớn có nhà họ Vân, nhà họ Thu và các gia tộc lớn khác, nhưng phần lớn là các cao thủ Kim Đan lạ mặt.

Diệp Thành chầm chậm đi tới, mỗi bước đi của anh dài đến trăm mét, giống như một cái thước đo chuẩn vậy, bước đi vô cùng ổn định tiến về phía dãy núi Thiên Độc.

Càng đi sâu vào sâu bên trong càng ít gặp được người tu tiên khác. Dám đi đến nơi này ít nhất cũng phải có tu vi Tu Thể cấp cao, nếu không thì còn phải xem xem vận may của anh hôm nay thế nào nữa.

Đến nơi đây, đã có các trận chiến giết chóc liên tục nổ ra.

Sợ là còn chưa nhìn thấy được bảo tàng của chân quân cũng đã có người tu tiên muốn giết người đoạt bảo, hoặc là một lời không hợp liền lao vào giết chóc. Diệp Thành che dấu hơi thở giống như người phàm, không ít người thấy anh yếu ớt, muốn xông lên giết người, đều bị Diệp Thành dùng một chưởng giết chết.

Nửa giờ sau, Diệp Thành cũng đã đến được vùng trung tâm của dãy núi Thiên Độc.

Lúc này một cổng trời cao tới hơn trăm trượng xuất hiện trước mặt Diệp Thành. Cổng trời vô cùng cổ xưa và huyền bí, cách xa mặt đất, treo cao ở trên bầu trời các dao động không gian tỏa ra làm cho cổng trời trở nên vô cùng lấp lánh, sáng rực rỡ trên bầu trời. Xuyên qua cổng trời có thể nhìn thấy một màn sương mờ ảo màu tím đen, có vẻ như được kết nối với một thế giới tràn đầy kịch độc.

Phía dưới cổng trời có một vùng đất bị nứt vỡ, hiển nhiên bảo tàng này xuất hiện sau khi linh khí bắt đầu khôi phục.

Mà ở xung quanh có rất nhiều người tu tu tiên đang tụ tập ở đó, cảnh giác nhìn nhau.

Động phủ của Vạn Độc Ma Quân cuối cùng cũng mở rồi…

“Diệp tiền bối?”, một tiếng kêu nhẹ nhàng truyền đến.

Diệp Thành quay đầu lại liền nhìn thấy cô gái Thu Linh Nhi đáng yêu xinh xắn đang đứng trên một đỉnh núi vẫy tay với anh ta. Bên cạnh cô ta là Tô Như Sương, Chu Vân và những người khác đang ngạc nhiên nhìn về phía anh.

Anh suy nghĩ một lúc rồi đi thẳng về phía này.

Trên không trung, có rất nhiều chiếc phi thuyền khổng lồ trôi nổi trên không trung. Nó kéo dài từ hàng chục đến hàng trăm trượng, hơi thở của cường giả trên thuyền mạnh mẽ vô cùng, uy áp lan rộng đến mấy chục dặm xung quanh, rõ ràng là lão tổ Kim Đan đang thị uy. Trên con thuyền lớn có nhà họ Vân, nhà họ Thu và các gia tộc lớn khác, nhưng phần lớn là các cao thủ Kim Đan lạ mặt.

Diệp Thành chầm chậm đi tới, mỗi bước đi của anh dài đến trăm mét, giống như một cái thước đo chuẩn vậy, bước đi vô cùng ổn định tiến về phía dãy núi Thiên Độc.

Càng đi sâu vào sâu bên trong càng ít gặp được người tu tiên khác. Dám đi đến nơi này ít nhất cũng phải có tu vi Tu Thể cấp cao, nếu không thì còn phải xem xem vận may của anh hôm nay thế nào nữa.

Đến nơi đây, đã có các trận chiến giết chóc liên tục nổ ra.

Sợ là còn chưa nhìn thấy được bảo tàng của chân quân cũng đã có người tu tiên muốn giết người đoạt bảo, hoặc là một lời không hợp liền lao vào giết chóc. Diệp Thành che dấu hơi thở giống như người phàm, không ít người thấy anh yếu ớt, muốn xông lên giết người, đều bị Diệp Thành dùng một chưởng giết chết.

Nửa giờ sau, Diệp Thành cũng đã đến được vùng trung tâm của dãy núi Thiên Độc.

Lúc này một cổng trời cao tới hơn trăm trượng xuất hiện trước mặt Diệp Thành. Cổng trời vô cùng cổ xưa và huyền bí, cách xa mặt đất, treo cao ở trên bầu trời các dao động không gian tỏa ra làm cho cổng trời trở nên vô cùng lấp lánh, sáng rực rỡ trên bầu trời. Xuyên qua cổng trời có thể nhìn thấy một màn sương mờ ảo màu tím đen, có vẻ như được kết nối với một thế giới tràn đầy kịch độc.

Phía dưới cổng trời có một vùng đất bị nứt vỡ, hiển nhiên bảo tàng này xuất hiện sau khi linh khí bắt đầu khôi phục.

Mà ở xung quanh có rất nhiều người tu tu tiên đang tụ tập ở đó, cảnh giác nhìn nhau.

Động phủ của Vạn Độc Ma Quân cuối cùng cũng mở rồi…

“Diệp tiền bối?”, một tiếng kêu nhẹ nhàng truyền đến.

Diệp Thành quay đầu lại liền nhìn thấy cô gái Thu Linh Nhi đáng yêu xinh xắn đang đứng trên một đỉnh núi vẫy tay với anh ta. Bên cạnh cô ta là Tô Như Sương, Chu Vân và những người khác đang ngạc nhiên nhìn về phía anh.

Anh suy nghĩ một lúc rồi đi thẳng về phía này.

“Sao anh lại đến đây? Không phải tôi bảo anh phải nhanh chóng rời khỏi thành Nam Ngọc, đi càng xa càng tốt hay sao? Linh Phong Tử đã phát truy sát lệnh để đối phó với anh rồi, nói rằng nếu gặp được anh chắc chắn sẽ giết chết anh đấy”.

Tô Như Sương vô cùng lo lắng, âm thầm truyền âm.

Diệp Thành thờ ơ truyền âm lại: “Nếu gã dám tới thì giết là được rồi, cô không cần lo lắng đâu”.

 



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK