Mục lục
Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 522: Thần vực Minh Vương

“Đây không phải tiên pháp bình thường, dù là thất đại huyền môn cũng không chống đỡ nổi. Chúng ta mau rút lui, về vương đình mới Nam Ly Vương ra tay!”

Diệu Nhật Chân Quân hét một tiếng.

Lão ta là người tiên biến thành tia sáng trắng, phóng lên trời chạy trước.

Dường như lúc này mấy người kia mới tỉnh táo lại, tất cả đều dùng bí thuật chạy hết, tán loạn khắp nơi. Nhưng mà, chậm rồi! Diệp Thành nhẹ nhàng giẫm một cái, miệng quát:

“Thần vực Minh Vương!”

“Ầm ầm!”

Trong giây lát, giữa không trong có một luồng ánh sáng như tấm màn màu đen không ngừng trải rộng, nó nhanh chóng bao phủ phạm vi mười dặm chung quanh, trừ thống lĩnh ba đội hộ vệ, bốn Chân Quân khác đều bị ánh sáng màu đen bao phủ.

Vừa lọt vào trong ánh sáng đen, họ lập tức cảm nhận được bản thân như bị chìm xuống đáy biển sâu hàng triệu dặm. Có người mở to mắt để nhìn thì mới phát hiện đó không phải ánh sáng màu đen gì mà là vô số giọt nước Huyền Minh màu đen tạo thành. Một một giọt nước màu đen đều có thể hóa thành sông dai. Hàng triệu giọt cùng tụ lại một chỗ để hình thành lĩnh vực này. Nếu nó dàn trải thêm thì sẽ biến thành một cái hồ lớn cả nghìn dặm.

Đây cũng chính là điểm đáng sợ nhất đại thần thông Minh Vương Giáng Thế - Thần vực Minh Vương!”

“Á!”

Bốn Chân Quân thét lên đầy sợ hãi. Trong chớp mắt, hắc thủy Huyền Minh đáng sợ đã đè họ nát thành phấn. Cả một cái hồ lớn nghìn dặm áp xuống, đó đâu chỉ là khối lượng tỉ tấn? Dù là Chân Quân Xuất Khiếu cũng không thể chịu nổi sức nặng đó!

Thể xác và pháp bảo của họ gần như bị nghiền nát ra, thậm chí chẳng chống đỡ cả được một giây. Kim Đan thì gắng gượng tồn tại nhưng cũng nhanh chóng bị đè đến nổ tung, cuối cùng thần hồn cũng tan biến.

Sóng lớn màu đen dâng trào, xoáy nước xoay tròn như đang không ngừng mài mạnh, cọ xát, nghiền nát tất cả.

Trong tích tắc, bốn Chân Quân đã ngã xuống.

Ba người Diệu Nhật Chân Quân vừa vọt vào trong trận chiến binh đội hộ vệ vừa hay ngẩng đầu thấy cảnh kia thì đứng chết trận tại chỗ, toàn thân lạnh buốt như gặp quỷ.

“Anh thắng rồi?”

Trên đỉnh Linh Miếu, Dao Nhi đáng yêu ngẩng đầu nhìn lên trời, khó mà tin nổi.

Mười vị Chân Quân cùng bắt tay, trong đó có bốn người đứng đầu mạnh nhất mà lại bị Diệp Thành giết bảy người trong tích tắc. Hơn nữa, khi thần tướng Minh Vương hiện ra, gần như chỉ tung một cước là tung hoành bá đạo, giẫm đạp hết thảy.

“Chuyện này không thể xảy ra! Không thể nào!”

Vừa rồi, mấy người Thanh Mi Tiên tử còn hả hê đắc ý thì giờ đã sợ đờ người, há hốc mồm.

Cảnh trước mắt hoàn toàn khác với những gì họ tưởng. Vốn dĩ nên là Chân Quân vô địch, Diệu Nhật Chân Quân bắt tay với các cường giả mạnh nhau, cùng nhau trấn áp Diệp Thành mà không ngờ, Diệp Thành có thể nghịch chuyển tình hình, đẩy lui vạn địch.

Không chỉ họ, những trưởng lão các tông phái khác nhìn thấy cũng như bị hóa đá.

“A, Diệp Chân Quân này mạnh quá. Đây là pháp thuật thần thông gì mà con mạnh hơn cả huyết mạch Lôi Giao thế?”

Có người hít sâu một hơi.

Đại trưởng lão của Huyền Nguyệt Môn ngẩng đầu nhìn trời, nhíu mày hỏi: “Ngô trưởng lão, ông có cảm thấy ảo ảnh kia nhìn quen lắm không?”

Trưởng lão đưa tin Hoàng Cực Cốc do dự nói: “Hình như từng thấy ở đâu thật, trông quen lắm nhưng tôi không dám đảm bảo…”

“Không phải không dám đảm bảo mà là ông không dám nghĩ thôi!”

Đại trưởng lão cười lạnh, nhìn Diệp Thành vô địch trên trời, dùng ngữ điệu mơ màng nói: “Là Minh Vương trong truyền thuyết, người mạnh nhất quản lý Minh giới và sự sống chết, có thể thấy cảnh này, lão đây sống không vô ích!”

Mà Tiết Mộng Ngưng lại run rẩy khi Diệp Thành biến thân, hai con mắt trừng to, bên trong tỏa ra tia sáng chói chang.

“Minh Vương! Hoàn toàn giống hệt bức tranh cổ vẽ Minh Vương trong sách cổ, tổ sư ơi, đệ tử lại được nhìn thấy thần tướng Minh Vương. Đúng là không thể tưởng tượng nổi, thật là kỳ diệu!”

Cô ta kích động, thậm chí chân nguyên quanh người bắt đầu không yên.

“Chị Tiết, Minh Vương là gì? Rất lợi hại à? Còn mạnh hơn cả huyết mạch Lôi Giao sao?”

Thu Linh Nhi bên cạnh tò mò hỏi.

“Huyết mạch Lôi Giao?”

Tiết Mộng Ngưng cười mỉa, trong mắt hiện lên tia miệt thị chưa từng có trước giờ như thể đang nghe có người so Lamborghini với xe đạp công cộng vậy, cô ta dùng giọng điệu sùng bái tôn kính đáp:

“Nếu Lôi Giao là trân châu thì Minh Vương chính là mặt trời sáng chói. Lôi Giao còn co đầu rút cổ ở thiên hoang, Minh Vương đã ngao du vạn giới vũ trụ. Dù là một nghìn lần, mười nghìn lần gì thì Lôi Giao vẫn thua Minh Vương. Vì Minh Vương có thể được coi là đấng chí tôn trong vạn giới!”

Lời này vừa được nói ra, mọi người đều hoảng sợ. Thu Linh Nhi ngước mắt nhìn Diệp Thành, trong lòng sợ hãi.

Vương tộc Nam Ly chỉ là huyết mạch Lôi Giao mà đã có thể áp đảo của quần đảo Nam Ngọc, chèn ép các danh môn chính tông không thể phản kháng mà người mang huyết mạch Minh Vương còn mạnh hơn huyết mạch Lôi Giao – Diệp Thành mạnh cỡ nào?

“Chị Tiết… hình như chúng ta gặp được một người vô cùng…”

Thu Linh Nhi ấp úng nói, mặt mũi kinh ngạc.

Dưới ánh mắt hoảng sợ của mấy chục nghìn dân thành Nam Hoa, Diệp Thành giáng từ trên trời xuống, đuổi giết ba người cuối cùng.

“Diệp Thành, đừng khinh người quá đáng, vương tộc và Nam Ly Vương sẽ không tha cho cậu đâu!”

Diệu Nhật Chân Quân híp mắt cảnh cáo.

Khi lão ta xông vào trong chiến trận Trục Nhật, Diệp Thành đã san bằng đội hộ vệ Đạp Nguyệt. Anh hoàn toàn chẳng cần dùng thần thông hay pháp lực gì, chỉ mang theo Thần Vực đánh tới.

Sau đó, Nguyệt Ảnh Chân Quân và một trăm nghìn chiến sĩ đội hộ vệ Đạp Nguyệt bị Thần Vực đè chết, đồng loạt nổ tung, biến thành biển màu ngập trời. Vị trí của họ bị Thần Vực áp xuống sâu cả trăm mét, tạo thành một hang động khổng lồ mười dặm.

Một đòn đánh chết một trăm nghìn tu sĩ.

Sức mạnh của Thần vực Minh Vương quá khủng khiếp. Nó ngang ngửa với việc Hắc Hà ở U Minh chân chính hiện ta, nặng cả tỉ tấn, hoàn toàn không có một món linh bảo nào có thể chịu nổi sức nặng của Thần vực, dù là pháp khí mạnh nhất thì cũng chỉ tương đương ngọn núi vạn trượng, không thể gánh nổi. Diệp Thành chỉ cần áp, đè một cái là có thể nghiền nát mọi thứ.

“Hợp trận!”

Tinh Quang Chân Quân - thống lĩnh đội hộ vệ Cực Tinh thét như điên dại.

Một trăm nghìn quân hộ vệ Cực Tinh tụ lại, linh giáp trên người họ tỏa ra tia sáng. Vô số pháp lực từ trên người chiến sĩ xuyên qua linh giáp và pháp trận bay vào trong Lôi Sơn.



Tinh Quang Chân Quân tạo ra lĩnh vực, pháp tướng một vị thần cao mấy chục nghìn mét, hào quang lấp lạnh.

Chân vị thần đó đạp lên trời đất, một tay cầm rìu, một tay cầm thuẫn. gợn sóng đáng sợ lan ra hư không, uy thế còn mạnh hơn Xuất Khiếu trung kỳ gấp mấy lần, núi sông nổ vang, thăng cao lên tận Xuất Khiếu hậu kỳ.

“Chiến trận Tinh Vân!”

Đây mới là chiến lực thật sự của ba đội vương đình, dùng một trăm nghìn binh làm móng trận, dùng một Chân Quân Xuất Khiếu làm tâm trận để vận kích hoạt chiến trận khủng khiếp này. Cường giả Xuất Khiếu trung kỳ bình thường không thể nào chống lại một tên khổng lồ mấy chục nghìn mét, ba đội hộ vệ của vương đình được tung hô là có thể phá hủy động tiên cũng nhờ phương pháp dàn chiến trận vô địch này.

Ở bên kia, Diệu Nhật Chân Quân cũng mở ra chiến trận Kim Ô, biến thành thái dương sáng chói, chiếu rọi thế gian.

Hai vị cường giả đồng thời bày chiến trận nhưng Diệp Thành hoàn toàn không lùi bước, anh mang theo Thần vực, bắt đầu đè xuống.

“Mở…”

Thần Tinh Quang vung một nhát rìu chém sang.

Nhưng uy thế của Thần vực vô cùng đáng sợ. Chỉ mới tiếp xúc thôi mà rìu lớn đã bể, Thần vực tiếp tục áp xuống, ma xát, mài, nghiền. Cuối cùng chiếc rìu của thần linh đã nổ tới chỗ cán rìu, khi tới cổ tay thì phải dùng thuẫn mới ngăn chặn lại được.

Chỉ trong một kích này.

Trong một trăm nghìn tu sĩ đội hộ vệ Cực Tinh đã có năm nghìn người nổ xác mà chết.

Nhưng cái thuẫn của thần linh cũng chỉ chặn được nửa chiêu này thôi, sau đó cũng lập tức bị đánh nát. Thần vực mười dặm lại đè từ trên trời xuống, áp sập cả trời đất.

Thần linh tỏa hào quang cao chục nghìn mét bị nén thành một cái bánh thịt, cuối cùng Chân Quân còn hét lên đầy sợ hãi, thêm cả một trăm nghìn tu sĩ cũng bị áp thành bột mịn, chỉ còn Kim Đan là sót lại, bị Diệp Thành thuận tay thu lấy.

“Khụ…”

Diệu Nhật Chân Quân muốn thừa cơ tấn công, thấy cảnh này rồi thì hồn bay phách lạc.

Dù là Nam Ly Vương, muốn phá vỡ chiến trận của ba đội hộ vệ vương đình thì cũng phải tốn bao nhiêu công sức, mà Diệp Thành lại chỉ dùng cách đè ép đơn giản như vậy? khi lão ta định chạy trốn thì Diệp Thành đã chạy tới.

Lúc này anh không dựa vào Thần vực mà trực tiếp dùng cách thức thô bạo đơn giản để chém giết.

“Bùm…”

Uy nghiêm và sức mạnh của Thần tướng hiện ra, biến thành hình dạng mười nghìn mét. Nhưng dù có hình thể ngang nhau nhưng Minh Vương mạnh hơn thần linh kia không biết bao nhiêu.

“Chiến trận Tinh Vân!”

Đây mới là chiến lực thật sự của ba đội vương đình, dùng một trăm nghìn binh làm móng trận, dùng một Chân Quân Xuất Khiếu làm tâm trận để vận kích hoạt chiến trận khủng khiếp này. Cường giả Xuất Khiếu trung kỳ bình thường không thể nào chống lại một tên khổng lồ mấy chục nghìn mét, ba đội hộ vệ của vương đình được tung hô là có thể phá hủy động tiên cũng nhờ phương pháp dàn chiến trận vô địch này.

Ở bên kia, Diệu Nhật Chân Quân cũng mở ra chiến trận Kim Ô, biến thành thái dương sáng chói, chiếu rọi thế gian.

Hai vị cường giả đồng thời bày chiến trận nhưng Diệp Thành hoàn toàn không lùi bước, anh mang theo Thần vực, bắt đầu đè xuống.

“Mở…”

Thần Tinh Quang vung một nhát rìu chém sang.

Nhưng uy thế của Thần vực vô cùng đáng sợ. Chỉ mới tiếp xúc thôi mà rìu lớn đã bể, Thần vực tiếp tục áp xuống, ma xát, mài, nghiền. Cuối cùng chiếc rìu của thần linh đã nổ tới chỗ cán rìu, khi tới cổ tay thì phải dùng thuẫn mới ngăn chặn lại được.

Chỉ trong một kích này.

Trong một trăm nghìn tu sĩ đội hộ vệ Cực Tinh đã có năm nghìn người nổ xác mà chết.

Nhưng cái thuẫn của thần linh cũng chỉ chặn được nửa chiêu này thôi, sau đó cũng lập tức bị đánh nát. Thần vực mười dặm lại đè từ trên trời xuống, áp sập cả trời đất.

Thần linh tỏa hào quang cao chục nghìn mét bị nén thành một cái bánh thịt, cuối cùng Chân Quân còn hét lên đầy sợ hãi, thêm cả một trăm nghìn tu sĩ cũng bị áp thành bột mịn, chỉ còn Kim Đan là sót lại, bị Diệp Thành thuận tay thu lấy.

“Khụ…”

Diệu Nhật Chân Quân muốn thừa cơ tấn công, thấy cảnh này rồi thì hồn bay phách lạc.

Dù là Nam Ly Vương, muốn phá vỡ chiến trận của ba đội hộ vệ vương đình thì cũng phải tốn bao nhiêu công sức, mà Diệp Thành lại chỉ dùng cách đè ép đơn giản như vậy? khi lão ta định chạy trốn thì Diệp Thành đã chạy tới.

Lúc này anh không dựa vào Thần vực mà trực tiếp dùng cách thức thô bạo đơn giản để chém giết.

“Bùm…”

Uy nghiêm và sức mạnh của Thần tướng hiện ra, biến thành hình dạng mười nghìn mét. Nhưng dù có hình thể ngang nhau nhưng Minh Vương mạnh hơn thần linh kia không biết bao nhiêu.

Chỉ trong tích tắc, Diệp Thành biến thành Minh Vương, vung tay đánh nát đầu Kim Ô rồi lại tung một chưởng phá hủy chiến trận Kim Ô, một trăm nghìn tu sĩ không chịu đựng được sức mạnh khủng bố này, đồng loạt nổ banh xác, chỉ có Diệu Nhật Chân Quân được Kim Đan bao bọc thần hồn nên trốn thoát.

“Chân Quân tha mạng, tôi có một tin bí mật muốn nói cho Chân Quân biết, đó là về Hoa tộc, về Nam Ly Vương…”

Diệu Nhật Chân Quân vừa trốn vừa hét.

 



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK