Mục lục
Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Đúng thế, sai lầm lớn nhất của Diệp Thiên Quân là chọc đến Trục Nhật Thần Giáo. Bạch Hạc Ông không là cái thá gì cả, chỉ là một tu sĩ Ngưng Đan mà thôi, nhưng Trục Nhật Thần Giáo ở phía sau ông ta mới là nỗi kinh hoàng thật sự. Phái Sương Diệp năm đó cũng không mạnh mẽ bằng Trục Nhật Thần Giáo bây giờ”.

Mọi người đều xì xào bàn tán vô cùng sôi nổi trên mạng.

Lúc này, ở diễn đàn của thế giới ngầm cũng vô cùng náo nhiệt. Tu sĩ của các quốc gia cũng bàn tán vô cùng sôi nổi về cảnh giới thật sự của Diệp Thành.

Theo sự hồi phục của linh khí, những danh từ được dùng phổ biến trước đây như Thần Cảnh, Huyền Tiên đều bị loại bỏ, mọi người đều biết đến cách xưng hô như Kim Đan, Xuất Khiếu, Nguyên Anh.

Tất nhiên bọn họ cũng không dám nghĩ tới những cảnh giới cao ngất ngưởng như cảnh giới Nguyên Anh trở lên.

Mọi người đang thảo luận xem Diệp Thành rốt cuộc là Chân Quân Xuất Khiếu hay là Thiên Quân Nguyên Anh.

“Việc này không cần nói cũng biết, mười năm trước khi Diệp Thiên Quân còn chưa biến mất, anh ấy đã từng tung hoành ngang dọc ở thánh địa Lăng Tiêu, số cường giả Nguyên Anh bị giết chết đâu chỉ có mấy chục người? Anh ấy không phải Nguyên Anh, ai có thể là Nguyên Anh cơ chứ”.

“Ha ha, dựa vào cái gì mà chỉ có tiến bộ mà không có thụt lùi? Diệp Thiên Quân đã từng thi triển ra sức mạnh có thể đè ép Thiên Quân Nguyên Anh và công pháp khống chế độc nhất vô nhị hay là sức mạnh của lĩnh vực chưa? Nếu không có thì cũng không thể nào xếp anh ta vào hàng ngũ của các cường giả Nguyên Anh được”.

“Đúng thế, mười năm mà anh ta mất tích có thể nói là đã bỏ lỡ thời kỳ mấu chốt nhất khi Địa Cầu hồi phục linh khí trở lại, đã bỏ lỡ mất thời gian tốt nhất. Lúc này cho dù có là Thiên Quân Nguyên Anh đi chăng nữa cũng chỉ là sơ kỳ mà thôi, không thể nào so sánh được với Thiên Quân của các giáo phái lớn ở các hành tinh khác”.

Mọi người đều tán thành lời cuối cùng, Diệp Thành mười năm trước đã biến mất khỏi Địa Cầu, mọi người hầu như đều biết ở sâu trong vũ trụ hiển nhiên không có môi trường tu luyện tốt như ở Địa Cầu hiện tại, chắc chắn là Diệp Thành sẽ bị các thiên tài cùng thời đại bỏ xa. Mà sau khi tiến vào Kim Đan, tu vi muốn tiến bộ rất khó khăn, huống hồ những thiên tài tuyệt thế như Tần Sương, tu thành Kim Đan đã ba năm, bây giờ vẫn còn kẹt ở Kim Đan sơ kỳ.

“Thật đáng tiếc, Diệp Thiên Quân từng là thiên tài bậc nhất đứng đầu một thời đại, bây giờ lại mờ nhạt trong biển người. Nếu anh ấy không rời khỏi đây thì chắc bây giờ đã trở thành người nổi bật trên Địa Cầu này, thậm chí là người đầu tiên đột phá cảnh giới Nguyên Anh”.

Có người thở dài tiếc nuối.

Không chỉ là diễn đàn ở thế giới ngầm, hầu như tất cả mọi nơi có người tu luyện đều tiếc nuối thay cho Diệp Thành.

“Diệp Thiên Quân quả thực là quá sai khi rời khỏi đây”.

“Đúng thế, Diệp Thiên Quân nếu vẫn ở trên Địa Cầu, bây giờ e là đã là Nguyên Anh đỉnh phong rồi”.

“Nếu quốc gia của tôi có thêm một cường giả Thiên Quân Nguyên Anh thì sao phải sợ đám dị tộc ngoài kia chứ, có thể mạnh mẽ giống như thánh địa Vô Cực Cung vậy”.

“Ôi, có lẽ không phải là do cậu ta tự mình rời đi, nói không chừng là do mắc bẫy phục kích của thánh địa Lăng Tiêu, có thể sống sót mà quay về đã là rất tốt rồi”.

Một số trưởng lão của các môn phái đều thở dài tiếc nuối.

Với cảnh giới này, bọn họ đã được tiếp xúc với những tu sĩ cảnh giới từ Xuất Khiếu trở lên. Đó chính là một lĩnh vực khác biệt hoàn toàn, đã chạm đến pháp tắc, hòa hợp làm một với trời đất. Chỉ dùng một động tác nhỏ cũng có thể làm cho hàng ngàn dặm đất đai sụp đổ, sông ngòi cạn khô, núi non tan vỡ, họ đều có tuổi thọ hơn vạn năm. Đứng sau ngoại tộc và các thánh địa tu luyện chính là các lão tổ Nguyên Anh tọa trấn, vậy mới khiến cho các quốc gia ném chuột sợ vỡ bình.

“Diệp Thành nếu không bỏ lỡ cơ hội mà trở thành Nguyên Anh, Địa Cầu hoàn toàn có thể ngẩng cao đầu đối mặt với thế lực đến từ các hành tinh khác rồi”.

“Không có cách nào khác, bỏ lỡ thì cũng bỏ lỡ rồi”. Tần Sương khẽ lắc đầu nói.

Tuy rằng là cháu ruột của ông ta, nhưng ông ta cũng không tin tưởng Diệp Thành đã trở thành tu sĩ Nguyên Anh. Khi tiến vào cảnh giới Kim Đan mới biết được sự khó khăn khi tu luyện là như thế nào.

Tần Sương cảm thấy cho dù Địa Cầu có biến đổi thêm mười năm, hai mươi năm thì khoảng cách giữa ông ta và cảnh giới Xuất Khiếu vẫn là núi cao vời vợi, nói gì đến Nguyên Anh cơ chứ? Đó chính là cách biệt một trời một vực giữa người thường và tiên nhân, có người trở thành tiên, siêu việt tất cả các hành tinh, du hành trên khắp vũ trụ, cho dù Địa Cầu có bị hủy diệt đi nữa thì họ vẫn không bị ảnh hưởng chút nào.

“Vậy chúng ta có còn liên hệ với Diệp Thiên Quân nữa không?”, có đệ tử Long Đằng hỏi.

“Liên hệ? Vì sao lại không liên hệ cơ chứ, Sương Diệp đã có những đóng góp to lớn cho quốc gia này, Diệp Thiên Quân cũng là người đứng đầu của loài người ở Địa Cầu chúng ta. Cho dù thế nào đi nữa, Long Đằng có thể khoanh tay đứng nhìn nhưng chút tôn trọng này vẫn phải có”.

Tần Sương vô cùng kiên định nói ra, ông ta là bác của Diệp Thành, đối diện với người thân cuối cùng của mình, ông ta đương nhiên muốn cùng tiến cùng lùi với anh, nhưng ông ta lại là người thống lĩnh Long Đằng, ông ta có trách nhiệm và nghĩa vụ bảo vệ nhân dân và đất nước này, ông ta không thể nào làm theo ý mình được!

“Diệp Thành… cháu trai của ta, đừng làm việc gì quá kích động!”

Tần Sương siết chặt tay lại, trên mặt tràn đầy sự không cam lòng.

Lúc này không chỉ ở Long Đằng, các môn phái tu luyện lớn của Hoa Hạ như Đường Môn, Long Hổ Môn, Tuyệt Đao Môn, Thiên Kiếm Môn đều có những cuộc tranh luận giống hệt như thế này. Mọi người đều cảm thấy tiếc nuối cho anh, nhưng Diệp Thành vẫn là cường giả vô cùng mạnh mẽ, quan trọng nhất là chỉ cần Diệp Thành không chết, các môn phái của Hoa Hạ vẫn kính trọng anh như cũ.

Nhưng ở nước ngoài hay ở một số dị tộc khác thì không phải như thế.

Âu Châu, trong một tòa thành cổ kính xung quanh là biển máu bao trùm, có mấy chục Huyết tộc hắc ám thuần huyết mặc áo bào màu đen, hai mắt đỏ lòm, sắc mặt trắng bệch đang ngồi xung quanh một chiếc bàn tròn.

Đây chính là những Huyết tộc thuần huyết, những người ở đây đều ở cảnh giới Ngưng Đan trở lên, không thiếu tu vi Kim Đan. Có rất nhiều người hầu gái tóc vàng mắt xanh thân hình nóng bỏng, vô cùng xinh đẹp liên tục mang lên các loại thức ăn đặt lên bàn, điều khiến người ta ngạc nhiên chính là những người hầu gái xinh đẹp này nguyên âm chưa bị mất đi, đều vẫn còn trinh.

Một Huyết tộc thuần huyết đói bụng liền kéo một người hầu qua, cắn thẳng vào cổ họng, liên tục hút sạch máu của người hầu đó đến nỗi người đó biến thành một cái xác khô. Những người hầu gái khác mặc dù vô cùng sợ hãi nhưng cũng không dám phản kháng, vẫn phục vụ đám Huyết tộc này một cách vô cùng cung kính.

“Diệp Thiên Quân? Năm đó chính cậu ta giết chết người tự xưng là lão tổ Huyết Ma của tộc chúng ta phải không?”, một trưởng lão chậm rãi nói.

Ông ta và sáu vị trưởng lão xung quanh đều là Chân Quân.

“Đúng thế, chính là anh ta. Năm đó chúng tôi đi theo thần tướng đại nhân của môn phái Tinh Hải đến phá hủy phái Sương Diệp, nhưng không phát hiện được tung tích của Diệp Thiên Quân, bây giờ anh ta lại xuất hiện rồi, còn giết chết mấy tộc nhân thuần huyết của chúng ta nữa”. Một người khác cúi đầu nói.

“Hừ, chỉ là một tên Xuất Khiếu mà thôi, phái một Huyết vệ đi giết cậu ta là được. Lão tổ tộc ta và các trưởng lão đang đi theo các vị đại nhân tấn công thế giới đất tiên, không có thời gian để quan tâm một Chân Quân nho nhỏ đâu”.

Tứ trưởng lão bên trái nở một nụ cười gian trá nói.

“Được”.

Sáu vị trưởng lão khác đều gật đầu đồng ý.

Huyết vệ của Huyết tộc là do ba vị Xuất Khiếu của Huyết tộc cùng với hơn một trăm Huyết tộc thuần huyết tạo thành, chuyên dùng để giết chết những tên phản nghịch. Các trưởng lão của Huyết tộc đều tin tưởng cho dù Diệp Thành có mạnh hơn nữa cũng không thể nào chống lại được sự vây công của ba vị Huyết Vệ cảnh giới Chân Quân được.

Lúc này không chỉ là Huyết tộc mà cả tộc Giao Nhân ở trong tòa thành cổ dưới đáy biển sâu, thiên sứ Quang Minh của Tòa Thánh Thánh Vực….

Từng dị tộc đều phái ra các cường giả Chân Quân Xuất Khiếu tiến về phía Hoa Hạ.

Những dị tộc này đến từ những hành tinh xa xôi khác, coi toàn bộ người Địa Cầu giống như súc sinh, có thể tùy ý nhục mạ thậm chí giết chết, sao lại quan tâm đến một Diệp Thành của Hoa Hạ nho nhỏ cơ chứ?

Cùng lúc đó, các thánh địa lớn như Vô Cực Cung, Vạn Yêu Tự, Trục Nhật Thần Giáo đều có người tức giận hừ lạnh. Từng luồng thần niệm mạnh mẽ phóng ra từ bên trong các thánh địa:

“Chỉ là một người phàm nhỏ bé mà cũng dám khiêu khích chúng ta, có vẻ như hành tinh này đã quên mất sức mạnh khủng khiếp của chúng ta mất rồi”.

“Không gấp, trước tiên phái người đi chiêu mộ cậu ta trước, nếu có thể gia nhập môn phái chúng ta, có thể ban thưởng cho cậu ta vị trí đệ tử ngoại môn, sau này có thể ra sức giúp đỡ cho các Thần Tử đại nhân, nếu không được có thể để cậu ta làm một nô lệ để sai vặt. Nhưng nếu không gia nhập môn phái chúng ta thì lúc ấy trực tiếp giết chết để cảnh cáo thiên hạ”.

“Rất tốt!”

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK