Chương 435: Con đi giải quyết
“Lẽ nào có nhân vật lớn nào đó đến? Đến cả trợ lý Thư Dao đều qua đó”.
“Hừ, trừ khi là lãnh đạo cao cấp của Yên Kinh đến, nếu không ai có thể khiến cho chủ tịch của chúng ta đi đón tiếp cơ chứ?”
Khi mọi người quay đầu lại thì cửa phòng họp được đẩy ra, Tần Hồng Sương và những người khác bước vào. Đi cùng với hai người phụ nữ, còn có thêm một thanh niên hai mươi mấy tuổi.
Người thanh niên nhìn qua thì khoảng hai mươi tuổi, trông khá là đẹp trai, mặc một bộ quần áo khá giản dị, trong có vẻ là một thanh niên vừa mới vào đại học. Chỉ cần xem biểu hiện nuông chiều của Tần Hồng Sương và trợ lý Tầm Thư Dao với cậu ta thì có vẻ rất được yêu mến.
“Giới thiệu một chút với mọi người, đây là con trai tôi Diệp Thành. Còn đây đều là giám đốc và các trưởng phòng của công ty”. Tần Hồng Sương đi đến tủng tâm giới thiệu từng người.
“Xin chào, tôi tên là Diệp Thành”.
Diệp Thành chỉ gật gật đầu giới thiệu một chút rồi dẫn theo Aokawa Sayuri ngồi xuống ghế sofa, thuận tiện kéo Tần Thư Dao ngồi xuống, Tần Thư Dao không biết làm sao chỉ có thể nhìn về phía Tần Hồng Sương, được Tần Hồng Sương gật đầu mới ngồi xuống theo Diệp Thành.
“Hừ”.
Thái độ tùy tiện của Diệp Thành rõ ràng khiến các giám đốc ở đây đều không hài lòng.
“Thảo nào trước đây không thấy chủ tịch dẫn theo cậu ta tới, người ăn chơi trác táng như cậu ta làm sao có thể làm việc lớn được cơ chứ. Cuộc họp hội đồng quản trị quan trọng như thế mà dẫn theo cô gái xinh đẹp đi cùng làm gì cơ chứ, công ty sắp biến thành cái gì rồi? Công ty giải trí à?”
Có giám đốc lâu năm trong lòng đã âm thầm hừ lạnh.
Mà những người khác cũng lắc đầu chán nản.
“Nghe nói chồng của giám đốc Tần là người bình thường, căn bản không hiểu các công việc kinh doanh, tên nhóc này từ nhỏ đã được nuông chiều đến hư hỏng rồi, chỉ là hoa trong lồng kính chưa trải qua sự đời mà thôi. Nếu tất cả gia sản rơi vào tay cậu ta sớm muộn cũng táng gia bại sản mà thôi…”
Các vị giám đốc và quản lý bộ phận ở đây đều là những người giỏi nhất trong lĩnh vực kinh doanh ở Yên Kinh, họ thường gặp những các giáo sư tiến sĩ từ các trường đại học danh tiếng, người tài giỏi từ nước ngoài trở về, hoặc là một số người tài giỏi lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, thế nên tất nhiên là khinh thường kiểu con nhà giàu không làm mà hưởng như Diệp Thành.
“Được rồi, chúng ta tiếp tục cuộc họp, liên quan đến dự án trung tâm thương mại trên đường số 2, dự án này đã bị trì hoãn vài tháng rồi, phải lập tức trở lại làm việc mới có thể trước bắt kịp tiến độ trước cuối năm…”
Tần Hồng Sương ngồi ở chính giữa, bà ấy khôi phục khí thế của nữ hoàng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Mọi người cũng nhanh chóng tập trung, cung kính ngồi nghiêm chỉnh lắng nghe, cho dù con trai có ra sao đi nữa thì năng lực của nữ hoàng Tần cũng không thể nghi ngờ.
“Chủ tịch Tần, có chút việc tôi muốn báo cáo”. Một giám đốc đứng dậy nói: “Trung tâm thương mại này không phải chúng tôi không muốn quay lại làm việc mà là người phía bên trên lúc nào cũng lấy lý do kiểm tra chưa xong, không cho phép chúng tôi khởi công”.
“Đúng thế đấy chủ tịch Tần, tôi nghe nói người phụ trách chính của trung tâm thương mại bên kia luôn làm khó chúng tôi, nghe nói là người nhà họ Tần ở phía sau giở trò…”
Một giám đốc khác cũng nói.
“Nhà họ Tần?”, Tần Hồng Sương nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ không hài lòng.
Từ một năm trước tập đoàn Thương Khung liên tục bị nhà họ Tần quấy rầy từ nhiều mặt: xây dựng, mua bán, hợp tác dự án đều xảy ra vẫn đề. Công trường bị phong tỏa, phòng kinh doanh thì làm ăn bết bát, đối tác làm trai hợp đồng, ngân hàng muốn thu lại các khoản cho vay, các quản lý cấp cao đều từ chức… Những việc này đều là do nhà họ Tần thao túng ở phía sau, nhà họ Liễu cũng có phần. Lúc đó tập đoàn Thương Khung gặp khó khăn chồng chất gần như phải đóng cửa, Tần Hồng Sương đêm nào cũng ngủ không ngon giấc.
Mãi đến ba tháng gần đây mới tốt lên được một chút. Nhà họ Liễu nhà họ Từ rút lui, chỉ có nhà họ Tần không từ bỏ, vẫn liên tục gây khó khăn cho Thương Khung,
“Chủ tịch Tần, nếu không thì chúng ta đi xin lỗi ông cụ Tần một chút có được không? Dù sao thì bà cũng là con ruột của ông ấy, hơn nữa chuyện cũ đã qua rồi, thù hận lớn đến đâu đi nữa cũng nên tiêu tan rồi. Chúng ta cúi đầu một chút đến nhà xin lỗi, nhà họ Tần chắc cũng sẽ bỏ qua thôi”. Có giám đốc thận trọng nói.
“Đúng đấy chủ tịch Tần, nhà họ Tần là một trong số ít các gia tộc lớn ở Yên Kinh, chúng ta là rồng mạnh cũng khó thắng được rắm nhà, huống hồ người ta mới là rồng mambj. Thật sự chọc giận nhà họ Tần thì công ty chúng ta rất khó để phát triển tiếp được”.
Các giảm đốc khác cũng lần lượt khuyên bảo.
Bọn họ tham gia tập đoàn Thương Khung là để kiếm tiền, ai mà muốn đi chọc giận gia tộc lớn như nhà họ Tần chứ?
“Không, tôi sẽ không bao giờ cúi đầu trước nhà họ Tần”.
Tần Hồng Sương nói một cách chắc nịch, những việc làm của nhà họ Tần năm đó đã khiến cho bà ấy tan nát cõi lòng, tuyệt đối sẽ không có một chút khả năng nào đi thỏa hiệp với bọn họ.
Lúc các giám đốc khác đang do dự, bên cạnh bỗng nhiên vang lên một âm thanh: “Nhà họ Tần không biết sống chết như thế? Lá gan thật lớn đấy, mẹ yên tâm đi, lần này con về sẽ giải quyết triệt để nhà họ Tần này”.
Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Thành đang ngồi khoanh chân trên ghế sô pha, vẻ mặt lãnh đạm nói.
“Ăn nói ngông cuồng thật đấy, đường đường là nhà họ Tần ở Yên Kinh, một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch như cậu mà có thể giải quyết được hay sao?”
Không biết bao nhiêu giám đôc trong lòng khinh thường cười nhạo, chỉ là bọn họ nể mặt của Tần Hồng Sương mới không nói gì.
Các giám đốc đều quay đầu đi, nhìn xem Tần Hồng Sương giáo dục tên nhóc không biết trời cao đất dày này ra sao.
Không ngờ được rằng Tần Hồng Sương lại gật đầu quả quyết nói: “Được, nhà họ Tần giao cho con, A Thành. Tối nay mẹ làm mấy món ăn làm phần thưởng cho con. Còn nữa, ra tay đừng có ác quá, làm lớn chuyện cũng không tốt đâu, sẽ khó ăn nói với cậu của con”.
“Được rồi được rồi”.
Các giám đốc đã kinh ngạc đến chết lặng.
Cái khỉ gì đây, chủ tịch, có phải bà nhầm lẫn rồi không? Bà bảo tên nhóc không đến hai mươi tuổi này đi xử lý nhà họ Tần ở Yên Kinh sao? Hoang đường thật.
Mọi người đều âm thầm lắc đầu, suýt nữa trợn mắt ngã ngửa, nếu không phải uy tín của Tần Hồng Sương bình thường rất tốt thì e là bọn họ sớm đã mắng chết Diệp Thành rồi.
Sau đó đợi khi tan họp, khi Tần Hồng Sương dẫn Tần Thư Dao và Diệp Thành rời khỏi, mới có người lắc đầu thở dài: “Chủ tịch thường ngày vô cùng sáng suốt, bây giờ lại quá nuông chiều con trai rồi, cứ tiếp tục như thế không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra vấn đề”.
“Đúng thể, đường đường là nhà họ Tần ở Yên Kinh, là gia tộc lớn đến thế nào? Một tên nhóc hỉ mũi chưa sạch lại dám to mồm nói mình có thể giải quyết được nhà họ Tần, rõ ràng là đùa giỡn mà”. Một giám đốc lâu năm khác cười lạnh nói.
Không biết bao nhiêu giám đôc trong lòng khinh thường cười nhạo, chỉ là bọn họ nể mặt của Tần Hồng Sương mới không nói gì.
Các giám đốc đều quay đầu đi, nhìn xem Tần Hồng Sương giáo dục tên nhóc không biết trời cao đất dày này ra sao.
Không ngờ được rằng Tần Hồng Sương lại gật đầu quả quyết nói: “Được, nhà họ Tần giao cho con, A Thành. Tối nay mẹ làm mấy món ăn làm phần thưởng cho con. Còn nữa, ra tay đừng có ác quá, làm lớn chuyện cũng không tốt đâu, sẽ khó ăn nói với cậu của con”.
“Được rồi được rồi”.
Các giám đốc đã kinh ngạc đến chết lặng.
Cái khỉ gì đây, chủ tịch, có phải bà nhầm lẫn rồi không? Bà bảo tên nhóc không đến hai mươi tuổi này đi xử lý nhà họ Tần ở Yên Kinh sao? Hoang đường thật.
Mọi người đều âm thầm lắc đầu, suýt nữa trợn mắt ngã ngửa, nếu không phải uy tín của Tần Hồng Sương bình thường rất tốt thì e là bọn họ sớm đã mắng chết Diệp Thành rồi.
Sau đó đợi khi tan họp, khi Tần Hồng Sương dẫn Tần Thư Dao và Diệp Thành rời khỏi, mới có người lắc đầu thở dài: “Chủ tịch thường ngày vô cùng sáng suốt, bây giờ lại quá nuông chiều con trai rồi, cứ tiếp tục như thế không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra vấn đề”.
“Đúng thể, đường đường là nhà họ Tần ở Yên Kinh, là gia tộc lớn đến thế nào? Một tên nhóc hỉ mũi chưa sạch lại dám to mồm nói mình có thể giải quyết được nhà họ Tần, rõ ràng là đùa giỡn mà”. Một giám đốc lâu năm khác cười lạnh nói.
Tất cả mọi người đều lên tiếng chỉ trích, chỉ có một giám đốc lớn tuổi cau mày ngập ngừng nói:
“Hình như tôi có nghe người nhà họ Tiêu nói rằng con trai của chủ tịch Tần, hình như là Diệp Tiên sư, là một người đứng đầu giới võ đạo Hoa Hạ, dùng một kiếm chém đầu của đại ca thế giới ngầm. Thời gian gần đây do cậu ta biến mất, nhà họ Tần và nhà họ Liễu mới dám lộng hành, bây giờ cậu ấy đã về, làm không tốt sợ rằng sẽ gây ra họa lớn".
“Ông Dương, ông từ đâu nghe đến mấy tin đồn vớ vẩn này? Bây giờ đúng là có những người có dị năng, nhưng đám người này ai mà không phải hơi thở mạnh mẽ, bước đi như rồng như hổ cơ chứ, nào giống tên nhóc yếu ớt này chứ, cậu ta căn bản là một người bình thường mà thôi”.
Có giám đốc trực tiếp cười nhạo, mọi người đều nhìn nhau lắc đầu cười.
Liên quan đến bối cảnh của Thương Khung, có vô cùng nhiều giả thuyết nói đến có thật có giả truyền đi khắp nơi. So với tin những tin đồn nhảm đó thì mọi người càng muốn tin chủ tịch Tần là người được nhà họ Tần che chở bảo hộ.
Cái gì mà con trai là Tiên sư, chấn động thiên hạ, tung hoành khắp Hoa Hạ… đều là không đáng tin.