Chương 331: Cuộc quyết đấu trên Hoa Sơn
Đúng là người vui kẻ buồn, nhà họ Tần đang vô cùng đắc ý thì đổi lại, tất nhiên nhà họ Tiêu sẽ là bên không được như ý.
Trong sảnh lớn nhà họ Tiêu, Thương Long Thất Kiếm và Tiêu Phúc đang chán nản ngồi đó, Tiêu Dao thì tức giận đùng đùng đi tới đi lui trong căn phòng, bực tức nói: "Đã sắp một tháng rồi mà sao bố vẫn chưa xuất quan vậy?"
"Khụ khụ", Tiêu Phúc hôm đó đã bị cú đấm của Diệp Thành làm bị thương kinh mạch, nói chuyện cũng hơi yếu ớt: "Cậu chủ yên tâm, bên phía lão gia có lẽ là nghĩ ba ngày sau mới đến trận quyết đấu với Ito Musashi nên chắc cũng sắp xuất quan rồi".
Tiêu Dao nghe thế thì tức giận nói: "Còn không xuất quan thì nhà họ Tiêu chúng ra sẽ hoàn toàn bị người ta coi thường đấy!"
Nhắc đến chuyện này, mọi người đều thở dài. Mấy ngày nay họ có thể nói là rơi vào đáy cuộc đời, khoan nói đến áp lực từ giới thượng lưu ở Yên Kinh, chỉ người hầu trong phủ ra ngoài mua thức ăn thôi mà cũng bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng.
Miêu Trung Nhân trầm tư, nói: "Hôm nay lại có ba người hầu không chịu nổi áp lực nên len lén chuồn mất, nếu không phải vẫn còn cái danh của sư phụ thì e là người của cả biệt phủ này đã chạy hơn nửa rồi".
"Haizzz!"
Lúc mọi người đang thở dài thì đổi nhiên có một luồng ánh kiếm rực rỡ vọt thẳng lên trời từ sân sau biệt phủ, nó kéo dài trên không trung. Từ xa nhìn trông như một luồng cầu vồng màu trắng, xuyên thẳng qua vũ trụ, cho dù ngoài trăm dặm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
"Đây là..."
Lúc này, tất cả mọi người ở Yên Kinh đều dừng hết mọi việc trong tay, nhìn qua với vẻ mặt không dám tin.
"Ầm ầm ầm!"
Tiếng kiếm rung giòn tan vang lên như tiếng rồng ngâm, nó vang vọng ra xa khỏi biệt phủ nhà họ Tiêu. Cánh cửa đá đã đóng chặt suốt mười năm cuối cùng cũng từ từ mở ra, một người đàn ông trung niên trông tầm ba mươi tuổi đi ra.
Người đàn ông trung niên này đội mũ cài trâm theo kiểu ngày xưa, ống tay áo dài lay động theo gió, khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ, trông như một thư sinh yếu đuối, chỉ có một thanh trường kiếm giắt bên hông.
"Tham kiến gia chủ!"
Vô số người trong nhà họ Tiêu đều bái lạy, nước mắt lưng tròng.
"Đứng lên đi", Tiêu Nghĩa Tuyệt từ từ nói.
Đây chính là nhân vật truyền kỳ của Hoa Hạ, toàn thân không hề có khí thế sắc bén, cứ như một thanh kiếm sắc giấu trong vỏ. Chỉ có đôi mắt thi thoảng lóe lên kiếm khí sắc bén, thể hiện sự phi phàm của chủ nhân.
"Lão gia, người đột phá Huyền Tiên rồi sao?", Tiêu Phúc đi lên phía trước, hỏi với giọng mong chờ.
Mọi người trong nhà họ Tiêu đều nhao nhao nhìn qua với ánh mắt hy vọng. Tiêu Nghĩa Tuyệt là chỗ dựa cuối cùng của họ, nếu Tiêu Nghĩa Tuyệt bước vào Huyền Tiên. Nhà họ Lâm có thể được vinh quang suốt trăm năm, là gia tộc nổi danh nhất thời đó cũng là nhờ có được Huyền Tiên.
Tiêu Nghĩa Tuyệt gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
Mọi người không khỏi sững sờ, thế nghĩa là sao?
Tiêu Nghĩa Tuyệt lại không trả lời câu hỏi này mà nhìn Tiêu Phúc nói: "Ito Musashi đến Yên Kinh chưa?"
Tiêu Phúc còn chưa trả lời thì Tiêu Dao đã khóc to, quỳ xuống gào khóc: "Bố ơi, bố phải đòi lại công bằng cho con!"
Nói rồi anh ta kể rành mạch chuyện mình bị cướp dâu ra, khi nghe thấy Diệp Thành một người mà thắng cả tám Võ Thánh, đôi mắt Tiêu Nghĩa Tuyệt lóe lên ánh sáng, bật thốt ra tiếng "Hửm?" với giọng hơi kinh ngạc.
Mà lúc này Tiêu Phúc cũng bước lên nói: "Lão gia, Ito Musashi đã bị Diệp Thành giết rồi".
Bầu không khí bỗng chốc lặng ngắt, Tiêu Nghĩa Tuyệt nghe được tin này thì mãi hồi lâu không nói gì.
Mọi người trong biệt phủ đều căng thẳng nhìn Tiêu Nghĩa Tuyệt, lòng thấp thỏm không thôi, một giây, hai giây...
Mà ngay lúc này, Tiêu Nghĩa Tuyệt đột nhiên ngửa đầu lên trời cười ha hả!
"Ha ha ha ha ha!"
.....
Sáng sớm ngày hôm sau, cả Yên Kinh đều bàn tán chuyện tối qua.
"Ê ê, anh có nhìn thấy luồng sáng tối qua không?"
"Tất nhiên là nhìn thấy rồi, thứ nổi bật như thế thì sao không nhìn thấy được, nghe nói là Kiếm Thần xuất quan rồi".
"Hì hì, lần này có kịch hay để xem rồi".
"Đúng vậy đúng vậy, một người là kẻ đứng đầu Hoa Hạ, một người là cường giả giết chết Thần Cảnh, hai người này mà đối đầu với nhau thì đúng là cảnh tượng trăm năm có một!"
"...."
Phía nhà họ Tần cũng đã biết được chuyện này, liền lập tức cho Tần Thư Dao tới nghe ngóng tin tức chỗ biệt thự.
Lúc này Tần Hồng Sương hoàn toàn không thể rời khỏi biệt thự mà con trai ở, bà ấy có quan hệ khá tốt với Tần Thư Dao nên phát hiện cô ta tới thì lập tức kéo cô cháu gái vào trong.
Trong biệt thự rất yên tĩnh hài hòa. Diệp Thành ngồi trên ghế sô pha, anh đang đọc cái gì đó có vẻ hứng thú lắm, còn hai chị em nhà Aokawa và Liễu Băng Dao thì đang vô cùng căng thẳng, không hề có ý cười.
Tần Thư Dao hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi chàng trai lười biếng này chính là Diệp Võ Thần - Diệp Tiên sư đã giết cường giả Thần Cảnh trong lời đồn.
Cô ta nhớ lại cảnh hai người mới gặp nhau, không khỏi thấy hơi ủ rũ, liền vội vàng chuyển chủ đẻ: "Anh họ, anh đang xem gì vậy?"
Lúc này cô ta mới nhìn rõ thứ trong tay Diệp Thành không phải báo bình thường là là một quyển trúc thực sự.
"Ồ, đây là thư khiêu chiến", Diệp Thành tiện miệng nói.
"Thư khiêu chiến?", Tần Thư Dao trợn to mắt, đột nhiên nghĩ ra một điều, không khỏi run lên.
Diệp Thành bỏ quyển trúc xuống, nở nụ cười nhạt: "Đúng vậy, một người mà tôi đã đợi rất lâu, tôi nghĩ lão ta cũng giống tôi, đã trở nên mất kiên nhẫn rồi".
Tần Thư Dao len lén nhìn quyển trúc thì thấy có một hàng chữ lớn mạnh mẽ có lực viết bằng bút lông trên đó:
Bảy ngày sau, quyết đấu trên đỉnh núi Hoa Sơn - Tiêu Nghĩa Tuyệt.
"Tiêu Nghĩa Tuyệt?"!
Đọc xong, sắc mặt Tần Thư Dao thay đổi dữ dội, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, mà ba cô gái sau lưng Diệp Thành cũng run bắn lên...
Tiêu Nghĩa Tuyệt khiêu chiến Diệp Võ Thần, quyết chiến bảy ngày sau trên đỉnh Hoa Sơn.
Chuyện này vừa truyền ra, cả thế giới đã bàn tán xôn xao!
Tiêu Nghĩa Tuyệt là ai cơ chứ? Là người mạnh nhất giới võ đạo Hoa Hạ. Kể từ khi lão ta ra đời đến nay đã đánh đuổi Thanh Bang, đấu với Kiếm Hào, dẹp tam môn, xử lý bốn phái, cho dù là bạn bè hay là kẻ thù của lão ta đều cung kính gọi lão ta một tiếng "Kiếm Thần".
Mà Diệp Thành cũng không hề thua kém, giết Thần Cảnh, diệt Võ Thánh, song tu cả võ đạo và pháp thuật, tung hoành khắp nơi không có đối thủ, chưa từng bại trận, được xưng là người có hy vọng đột phá Huyền Tiên nhất.
Hai người này cho dù tính khắp thế giới cũng là những cao thủ tuyệt thế hiếm có khó tìm, sự chấn động của chuyện lần này thậm chí còn lớn hơn gấp trăm lần so với trận quyết đấu giữa Ito Musashi với Tiêu Nghĩa Tuyệt.
Tin tức này đã gây chấn động khắp thế giới như động đất cấp mười hai. Tin tức lan truyền như cỏ dại, xông thẳng ra Yên Kinh, lan khắp Hoa Hạ, truyền ra bên ngoài.
Á Châu, Âu Mễ, Phi Châu...
Gần như trong nháy mắt, người trên cả thế giới đã biết chuyện.
"Tiêu Nghĩa Tuyệt thách đấu Diệp Thành?"
"Đây là cuộc giao đấu giữa hai cao thủ tuyệt thế đấy, tuyệt đối không thua kém trận đấu năm đó trên đỉnh Tử Cấm!"
"Nhất định phải đi, đoán chừng đây chính là trận chiến huy hoàng đỉnh cao nhất trong năm trăm năm nay đấy. Trừ cuộc chiến thế kỷ giữa thần linh phương Tây và Huyền Tiên phương Đông ra thì không có trận chiến nào có thể vượt được trận chiến này đâu!"
Vô số ánh mắt của các cường giả phát sáng, họ đều thi nhau đổ dồn về Hoa Hạ...