Mục lục
Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

  Lúc gã bước vào phái Sương Diệp, vẻ mặt rất bình tĩnh nhưng thực ra lại thận trọng vô cùng. Dù sao thì Diệp Thành cũng có danh hiệu người mạnh nhất đương thời, Thành Hành đã chinh chiến rất nhiều tất nhiên sẽ không lơ là, thế nên đã tung thần niệm ra khắp trăm dặm xung quanh.  

             Trong vòng trăm dặm, dù là sự thay đổi của một con kiến, một ngọn cỏ, một luồng nguyên khí cũng không thể nào thoát được sự phong tỏa của nguyên khí của gã.  

             Thật ra Thành Hành bóp cổ Aokawa Sakura, không giết đám người Phong Linh, Lâm Cửu Nhi, Thẩm Minh Nhan, cố ý nói những lời đó là để khích Diệp Thành đi ra. Dù sao thì Địa Cầu có kênh phát sóng trực tiếp và hệ thống giám sát nên hình ảnh đã truyền ra khắp cả thế giới từ lâu, chỉ cần Diệp Thành đang ở Địa Cầu thì gã không tin Diệp Thành không xuất hiện.  

             Nhưng giọng nói này quá đáng sợ. Ở chỗ cách đằng sau Thành Hành chưa đến trăm trượng, trong cuộc giao đấu của tu sĩ Nguyên Anh mà gần như dán sát vào rồi thổi vào gáy, ai có thể không sởn cả da gà? Thành Hành quay phắt lại, thấy một thanh niên tóc đen mắt đen chắp hai tay sau lưng, sắc mặt lạnh nhạt đứng trên không trung cách gã chưa đến một trăm trượng.  

             "Chủ nhân!"  

             "Sư phụ!"  

             Lâm Cửu Nhi, Aokawa Sakura kinh ngạc kêu lên.  

             "Diệp Thành!"  

             "Phu quân!"  

             Phong Linh, Thẩm Minh Nhan đang giãy giụa, vẻ mặt vui mừng.  

             "Diệp Chân Tiên! Môn chủ đại nhân, người cuối cùng cũng quay về rồi!"  

             Các đệ tử của phái Sương Diệp và đám người Tần Sương thì mừng rỡ, vui vẻ nhảy nhót. Cả Địa Cầu, những người quan sát qua kênh phát sóng trực tiếp đều chấn động.  

             Diệp Thành quay về rồi, phái Sương Diệp được cứu rồi. Ngay cả đám người Thiên Huệ Thiên Quân, Thiên Hải lão tổ đồng tử đều co rụt lại. Danh tiếng của con người vô cùng quan trọng, Diệp Thành lúc còn là tu sĩ Xuất Khiếu đã tung hoành dải Ngân Hà, san bằng thánh địa Lăng Tiêu, được xưng là người mạnh nhất tinh vực bị lãng quên. Anh là sự tồn tại gần như sánh bằng Chân Tiên, cho dù là họ cũng vô cùng sợ hãi trong lòng.  

             "Cậu chính là Diệp Thành?"  

             Thành Hành híp mắt, quan sát Diệp Thành một lúc rồi chợt bật cười: "Tôi còn cho rằng cậu can đảm lắm cơ, dám xuất hiện trước bổn thần tướng, thì ra chỉ là một phân thân của thần hồn mà thôi. Sao hả? Sợ chân thân bị giết nên trốn chui trốn lủi, sợ bổn thần tướng túm cậu ra à?"  

             "Phân thân thần hồn?"  

             Tất cả mọi người nghe thấy từ này thì đều sững sờ. Đám người Aokawa Sakura quan sát kỹ Diệp Thành, thấy quả thật anh rất kỳ lạ, toàn thân được bao phủ trong lớp ánh sáng vàng kim nhàn nhạt, hai chân lơ lửng trên mặt đất, bóng dáng hơi lóe lên, trông như ảo ảnh. Trên trán và trên bụng anh như mọc ra một con mắt, tỏa ra ánh sáng vàng kim nhàn nhạt, quả là không giống người thật.  

             "Thực sự là phân thân của thần hồn, tên Diệp Thành này nhát gan thật đấy".  

             Thần Tử Tô Ma đứng trên chiến hạm ngoài bầu trời thấy cảnh này thì không khỏi lắc đầu.  

             Các trưởng lão xung quanh đều bật cười trào phúng: "Quả nhiên là đám man di mọi rợ, thậm chí còn chẳng coi trọng lòng tin, thứ cơ bản nhất của một tông môn. Nếu Vô Cực Tông ta mà bị người ta đánh đến tận cửa như thế này thì từ chưởng giáo cho đến đệ tử cấp thấp nhất cũng sẽ chiến đấu cho đến hơi thở cuối cùng. Đánh không lại thì khoan hãy tính đến đã, nhưng sự nhiệt huyết thì không thể nào dập tắt được, nếu không sao Vô Cực Tông chúng ta có thể xưng bá trong biển sao?"  

             "Chỉ là một phân thân sao?"  

             Đám người Địa Cầu trầm hẳn đi.  

             Dù là người chẳng biết gì cũng biết có sự khác biệt cực lớn giữa phân thân và chân thân.  

             Dù phân thân có mạnh đến đâu đi chăng nữa cũng chẳng có được tám phần sức mạnh của chân thân, thậm chí còn chưa đến năm phần. Tu sĩ Kim Đan thông thường có thể ngưng tụ phân thân, nhưng không thể duy trì quá lâu. Khi đến cảnh giới Xuất Khiếu, tuy có thể thường xuyên phân thân thần niệm nhưng lại không có tác dụng quá lớn. Trong thực chiến vẫn phải dựa vào thực lực của bản thân, phân thân quá yếu, hoàn toàn không thể đỡ nổi mấy đòn của tu sĩ cùng cảnh giới, thế nên chẳng ai lãng phí thời gian mà đi tu luyện thuật phân thân.  

             "Lần này gay rồi, thực lực của Diệp Chân Tiên chưa chắc đã mạnh hơn thần tướng Thành Hành này, đã thế lại còn phái phân thân đến đây, vậy không phải là chắc chắn sẽ thua sao?", có người nói khẽ.  

             Mà các tu sĩ Nguyên Anh ngoại vực theo Thành Hành đến như Thiên Hải lão tổ, Thiên Huệ lão tổ nghe thế thì trên mặt hiện lên sự thoải mái.  

             So với họ, người của Sương Diệp sắc mặt lại trở nên nặng nề, đám người Phong Linh thì tim vọt lên trên tận cổ họng.  

             "Bế quan lâu như vậy, đột nhiên cảm thấy kiếm ý trong cổ kiếm bị đánh tan thì liền phái chân thân đến đây. Không ngờ các người lại đến nhanh như vậy.. To gan lắm, dám tấn công phái Sương Diệp, giết nô bộc của tôi, làm đệ tử của tôi bị thương".  

             Diệp Thành, hoặc có thể nói là phân thân Cửu Khiếu Thần Anh của Diệp Thành lạnh nhạt nói.  

             Anh giơ bàn tay trắng nõn, tóm một cái vào hư không.  

             "Grào!"  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK