Chương 239: Năm trăm triệu tệ, một tỷ tệ và năm tỷ tệ
Thấy vẻ mặt nửa cười nửa không của Nishimura Heisuke, Aokawa Sayuri chảy mồ hôi lạnh liên hồi. Cô ta cảm thấy người mình không nhịn được mà run lẩy bẩy, thậm chí còn thấy mắc tiểu nơi bàng quang.
Không phải do cô ta nhát gan, mà là hình phạt của điện thờ Waseda quá thảm khốc!
Lúc Aokawa Sayuri còn nhỏ, cô ta từng tận mắt chứng kiến một vu nữ bị lột sạch hết quần áo, bị đẩy vào trong hang động đầy rắn độc, chịu nỗi đau đớn bị hàng vạn con rắn cắn xé vì không muốn hầu hạ Nishimuara Heisuke!
Lúc này, cô ta chợt nhớ đến Diệp Thành, không khỏi vô thức bật thốt ra: "Chủ nhân cứu mạng..."
Nishimura Heisuke bước nhanh lên phía trước bịt miệng Aokawa lại, chặn đứng tiếng kêu cứu của cô ta rồi kéo cô ta ra phía sau.
Giờ phút này người trong buổi đấu giá đã bị thu hút sự chú ý bởi màn cạnh tranh đấu giá mãnh liệt đó, thế nên không ai phát hiện Aokawa Sayuri đã biến mất thần không biết quỷ không hay trong đám người...
"Một trăm triệu tệ!"
"Hai trăm triệu tệ!"
Thấy sau khi mình hét giá một trăm triệu tệ, cô gái Đảo Quốc phía đối diện lại hét giá đến hai trăm triệu tệ, Hà Anh Trác không khỏi hơi do dự. Không phải gã ta không bỏ ra được số tiền đó, nhưng ngộ nhỡ đối phương hét lên đến bốn trăm triệu tệ thì phải làm thế nào?
Dù sao sau lưng cô gái Đảo Quốc này là cả tập đoàn Aokawa khổng lồ, không hề thua kém bất cứ gia tộc nào về mặt tiền bạc. Hơn nữa gã ta cũng chỉ là một trong số con dòng chính, gã ta không nắm chắc trăm phần trăm có thể thừa kế toàn bộ tài sản!
Hơn nữa cho dù cuối cùng thắng thì đã sao? Tốn nhiều tiền như vậy để lấy lòng thầy Phương quả thật là không đáng.
Nếu hôm nay người muốn Trúc Thanh Hư này là Lâm Bích Lạc - Lâm thiên sư thì đừng nói là ba trăm triệu tệ, cho dù gã ta phải bán cả mẹ mình đi để cạnh tranh gã ta cũng không chớp mắt lấy một cái.
Nhưng thầy Phương... Nói thật ra thì trình độ còn không bằng Quách Văn Hưng khi trước, nếu không phải là lúc cấp bách cần đại sư phong thủy để chống đỡ cục diện thì nhà họ Hà sẽ không chọn Lão.
Thấy Hà Anh Trác bắt đầu do dự, Phương Thiên Hằng liền sốt ruột. Lão liền đi lên trước vài bước, trầm giọng nói: "Cậu Hà, tôi đây nói thật với cậu nhé, nếu tôi có được Trúc Thanh Hư này thì tôi chắc chắn sẽ vượt xa Quách Văn Hưng, thậm chí có thể đạt tới cảnh giới Pháp Thánh của Lâm thiên sư!"
"Nếu hôm nay cậu giúp tôi mua được vật này thì khi tôi trở thành Pháp Thánh rồi, tôi chắc chắn sẽ toàn tâm toàn ý cống hiến cho cậu. Tôi không làm việc cho nhà họ Hà, tôi chỉ làm việc cho cậu!"
Nghe vậy, Hà Anh Trác mừng rơn. Trong đám anh chị em của nhà họ Hà, ông cụ chỉ yêu thương Hà Thái Vi. Nhưng nếu gã ta có thể có được một vị Pháp Thánh chỉ tận tâm vì mình, vậy thì lúc tranh đoạt chức gia chủ trong tương lai ai còn dám chống lại gã ta?
"Liều thôi!"
Hà Anh Trác thầm tính toán trong lòng, thậm chí còn tính cả mấy căn biệt thự đứng tên mình vào, vét hết tất cả gia sản rồi hét to: "Năm trăm triệu tệ!"
Cả hội trường im phăng phắc, không ai ngờ một tên tầm thường không bắt mắt như vậy mà lại có thể ra giá năm trăm triệu tệ.
"Không hổ là cậu cả nhà họ Hà, giàu ghê thật".
"Ôi trời ạ, năm trăm triệu tệ đấy... Cậu cả Hà, làm bạn trai tôi đi!"
"Tuổi còn trẻ mà đã quyết đoán như vậy, tiền đồ tương lai của cậu cả Hà chắc chắn sẽ rạng rỡ vô cùng!"
"......"
Nghe đám người xung quanh xì xào bán tán, Hà Anh Trác mỉm cười, nhưng rất nhanh gã ta không cười nổi nữa.
Đối với sự phản kích dữ dội của cậu cả Hà, Egami Hana nở nụ cười quyến rũ, môi đỏ cong lên, cô ta lạnh nhạt nói: "Tám trăm triệu tệ".
Đây chính là toàn bộ tài sản trên người cô ta, nhưng cô ta còn chẳng thèm chớp mắt, bởi số tiền này hoàn toàn không phải của cô ta, mà là do gia tộc Aokawa lấy ra!
"Chỉ cần có được Trúc Thanh Hư thì tám trăm triệu tệ nhỏ nhoi có đáng là gì? Có thứ này rồi thậm chí mình có thể đột phá Thánh Vực, đến lú đó mình cũng không cần phải ở dưới trướng Goro Yuki nữa. Mình mới là thần quan đích thực của thần điện Waseda!"
Nghĩ vậy, cô ta kích động hẳn lên. Cô ta ngẩng đầu lên nhìn nở một nụ cười xinh đẹp với Hà Anh Trác: "Em trai à, em còn tiền không vậy?"
Sắc mặt Hà Anh Trác tối sầm. Nếu có thể thì gã ta thực sự muốn lấy tiền ra đè chết người phụ nữ Đảo Quốc này, nhưng bất lực là cho dù gã ta dùng hết tất cả những tài sản và bất động sản có thể dùng thì cũng không thể vượt qua con số này!
Thế nên gã ta chỉ có thể lắc đầu đầy bất lực. Thấy cảnh này tầm mắt Phương Thiên Hằng đứng cạnh tối sầm, quỳ rạp xuống đất.
Đám đông đứng vây xem bên cạnh cũng nhao nhao lắc đầu thở dài, bị một người Đảo Quốc đè bẹp về mặt tiền bạc quả thật khiến người ta thấy khó chịu trong lòng, nhưng ngay cả cậu cả Hà giàu có mà còn không đấu lại được, bọn họ đi lên không phải tự chuốc lấy nhục hay sao?
Thấy không còn ai hét giá nữa, Egami Hana lắc cái eo nhỏ nhắn đi tới, dáng vẻ quyến rũ vô ngần đó khiến vô số cánh đàn ông chảy nước miếng liên hồi.
Gần như tất cả đám đàn ông đều muốn bao nuôi cô ta, nhưng khi nghĩ đến người ta chỉ hất tay thôi đã có thể vứt xuống tám trăm triệu tệ, mọi người vẫn thức thời bỏ suy nghĩ này đi.
Egami Hana có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của đám đàn ông xung quanh, nhưng cô ta không hề để ý, thậm chí còn cố tình lắc người khiến vùng da thịt tuyết trắng trước người lộ ra, dẫn đến một loạt tiếng hít vào.
"Xem đi xem đi, đám đàn ông đê tiện, các người chỉ có thể nhìn mà thôi! Egami Hana này mãi mãi là nữ hoàng mà các người không bao giờ có thể chạm đến được!"
Với cảm giác vượt trội khôn cùng, cô ta đi đến trước mặt người phục vụ, nở nụ cười quyến rũ: "Giờ có thể đưa đồ cho tôi chưa?"
Người phục vụ đáng thương nhìn Egami Hana, không nhịn được mà cúi người xuống để mọi người không phát hiện phản ứng nào đó của mình, nói với giọng hoảng loạn: "Được, được ạ".
Nói rồi gã ta đưa khay gỗ qua, nhưng ngay lúc này lại có một giọng nói vang lên sau lưng Egami Hana:
"Một tỷ".
Nghe vậy tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt, đôi mắt Egami Hana xẹt qua tia sáng lạnh, bởi tuy cô ta còn có thể điều động nhiều tiền hơn, nhưng ngay lúc này ở đây chỉ có tám trăm triệu tệ mà thôi, phầm còn lại đều đang ở Đảo Quốc!
Mọi người đều quay đầu lại muốn nhìn xem rốt cuộc là tỷ phú phương nào lên sàn. Khi bóng dáng đó xuất hiện trước mặt mọi người, họ đều sững sờ.
Đây, đây không phải tên nhóc nghèo rớt mồng tơi đến từ đại lục sao?
Bầu không khí im phăng phắc, một giây, hai giây...
Tô Dĩnh là người chỉ vào Diệp Thành đầu tiên, bật cười ha hả: "Ha ha ha, đồ nghèo kiết xác, với đống quần áo trên người anh mà còn dám chạy tới đây hét giá? Còn một tỷ cơ đấy, nếu anh lấy ra được một tỷ thì tôi tự sát ngay ở đây luôn!"
Nghe vậy Egami Hana cũng thở phào, liền cười nói: "Em giai à, buổi đấu giá không phải là chỗ để chơi đâu. Vì một phút xúc động nhất thời mà hét giá nhưng không lấy được tiền ra thì phải chịu hậu quả rất nghiêm trọng đấy".
Cô gái xinh đẹp này vừa nói vậy, vô số cánh đàn ông liền kêu to:
"Đúng vậy đúng vậy, tên nhóc này, tôi nhịn lâu lắm rồi đấy nhé!"
"Hôm nay nếu không lấy ra được tiền thì để cánh tay lại!"
"Đồ vô dụng, thật là làm mất mặt người Hoa Hạ!"
"....."
Nghe thấy tiếng cười nhạo liên hồi xung quanh, Diệp Thành chỉ mỉm cười. Anh phất tay, một tấm thẻ sáng loáng xuất hiện trong tay anh. Tấm thẻ này vừa xuất hiện là sắc mặt mọi người đều trở nên khó coi, ngậm chặt miệng lại.
Đó là thẻ VIP của ngân hàng Sĩ Lan, có thể sử dụng ở bất cứ nơi nào trên toàn thế giới, hơn nữa giới hạn của nó là...
Năm tỷ tệ!