Chương 250: Tìm Hồn Đoạt Mạch
Sát khi dữ tợn trong lời nói khiến Hà Thành không tự chủ được run lẩy bẩy, nhưng sau đó ông ta hoàn hồn lại, tức giận nói: “Diệp Thành! Anh lại dám nói ra lời kiêu ngạo như thế ở đây, chẳng lẽ không sợ tôi ra tay với người thân của anh sao?”
Diệp Thành lạnh lùng nói: “Tôi giết ông ở đây luôn sau đó diệt cả nhà ông, còn ai có thể ra tay với người nhà tôi”.
Nghe được lời này, Hà Thành sởn hết cả tóc gáy, nhưng lúc này ông ta đã như cưỡi hổ khó xuống, hung tợn nói: “Anh giết được tôi, chắc có thể giết được tất cả mọi người ở đây hay sao? Chỉ cần có một người sống sót hành vi xấu xa của anh sẽ bị trừng phạt!”
“Thế cũng chưa chắc, người bị trừng phạt cũng chưa biết chắc là ai đâu”.
Nghe được lời này, Hà Thành lộ ra sự kinh hãi tột độ, bởi vì cùng với giọng nói trầm thấp là một bóng dáng bước vào, đó là chủ tịch tập đoàn Aokawa - Aokawa Take.
Ông ta nhìn về phía Aokawa Takeo, sợ hãi vô cùng: “Aokawa, ông, ông có ý gì cơ chứ?”
Aokawa Takeo lạnh lùng nói: “Ý tôi chính là, tôi đã tặng tập đoàn Aokawa cho anh Diệp đây, từ giờ trở đi, anh ấy mới là chủ tịch của tập đoàn Aokawa”.
“Cái gì!”
Nghe được lời này, mọi người đều hít một hơi thật sâu, tập đoàn Aokawa là một trong năm mươi tập đoàn hàng đầu thế giới, kiểm soát đến bốn mươi phần trăm nền kinh tế của Đảo Quốc, chủ tịch của nó còn được gọi là “Bill Gates phương Đông”, địa vị gần như ngang hàng với thủ tướng của Đảo Quốc.
Một tập đoàn khổng lồ như thế, một địa vị cao quý như thế, một lượng tiền tài khủng khiếp như thế, làm sao có thể chuyển cho người khác đơn giản như thế cơ chứ? Hơn nữa còn là một người không có quan hệ máu mủ gì!
Hà Thành nói với giọng đứt quãng: “Ông, ông Aokawa, ông không đùa chúng tôi đấy chứ?”
Aokawa Takeo liếc mắt nhìn anh ta một cái, lạnh lùng nói: “Trông tôi có giống đang đùa ông không?”
Sau đó ông lấy ra một tập tài liệu, đó là hợp đồng chuyển nhượng doanh nghiệp có chữ ký của mình. Nhìn thấy vật này mọi người không thể không thừa nhận, người Hoa Hạ bị tất cả mọi người khinh bỉ này, thật sự chính là chủ tịch của tập đoàn Aokawa.
Bây giờ còn có ai dám động đến người thân của anh ấy cơ chứ? Năng lực của tập đoàn Aokawa vượt xa trí tưởng tượng của mọi người, cho dù chỉ lôi tiền ra cũng đủ đè chết những người ở đây rồi.
Hà Thành vừa mới nãy còn kiêu ngạo tự đại, bây giờ đã dao động rôi, cuối cùng có ai đó thì thầm: “Tôi, tôi nghĩ đây chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi”.
Có người dẫn đầu, những người khác cũng nhao nhao mở miệng phụ họa:
“Đúng vậy đúng vậy, làm sao chúng tôi có thể đối đầu với chủ tịch tập đoàn Aokawa cơ chứ?”
“Tất cả đều do Hà Thành tự tung tự tác, không liên quan đến chúng tôi đâu”.
“Chủ tịch Diệp cứ việc ra tay, chúng tôi không thấy gì cả đâu!”
“…”
“Đám, đám người các người!” Nghe được lời nói của đám người xung quanh, Hà Thành tức giận đến mức cơ thể run bần bật, ông ta làm sao nghĩ tới, thế lực mình khổ tâm kinh doanh mấy chục năm, trong nháy mắt đã theo phe đối thủ, đem đầu súng chĩa vào đầu mình chứ!
Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, tiếp tục đi về phía Hà Thành, Hà Thành lập tức hoảng hốt, liên tục lùi về phía sau, lớn tiếng quát: “Diệp Thành, nếu anh đến đây, tôi sẽ vận dụng toàn hộ thế lực nhà họ Hà, quyết sống mái đến cùng với anh!”
Diệp Thành vẻ mặt hờ hững, ngọn lửa màu xanh biếc trong tay bùng lên mạnh mẽ: “Từ hôm nay trở đi, nhà họ Hà sẽ không còn bất kì thế lực nào nữa”.
Anh vừa nói xong, mạnh mẽ chụp ngọn lửa này vào cơ thể của Hà Thành, ông ta sợ hãi đến mức hét toáng lên, lăn lộn trên đất hét lên điên cuồng muốn dập lửa, nhưng lại không thấy mình bị thương.
Chỉ là khi mọi người còn đang nghi hoặc, Hà Anh Trác đang ngất xỉu ở bên cạnh đột nhiên đau đớn hét lên, trong cơ thể bộc phát ra một ngọn lửa màu xanh biếc, trong phút chốc cả người đều bị ngọn lửa nuốt trọn.
Hà Anh Trác kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng căn bản không thể nào chống lại ngọn lửa khủng khiếp này, vài giây sau hắn liền hóa thành một đống tro tàn.
“Anh Trác!” Hà Thành hét lên một tiếng trong đau khổ tột cùng, trừng mắt nhìn Diệp Thành nói: “Đây là do anh làm ra?”
Diệp Thành thản nhiên nói: “Pháp thuật của tôi gọi là Tìm Hồn Đoạt Mạch, từ sau khi ông bị dính lửa của tôi, mỗi ngày sẽ có một người thân của ông chết đi. Ông có bao nhiêu người thân yêu nhất, pháp thuật này sẽ tiếp diễn đến bấy nhiêu ngày, cuối cùng sẽ đến lượt ông”.
Nói đến đây, Diệp Thành nở một nụ cười đáng sợ, nhẹ giọng nói: “Tôi muốn ông tận mắt nhìn thấy con cháu của mình, từng người từng người chết ngay trước mắt ông. Đây là sự trừng phạt cho tội ông dám lấy người thân của tôi ra uy hiếp!”
Nghe đến đây, mọi người đều cảm thấy lạnh run cả người, người thanh niên ở Hoa Hạ mà mọi người coi thường lúc nãy, bây giờ giống như ác ma, làm cho ai cũng phải sợ hãi không dám nhìn thẳng!
Hà Thành tuyệt vọng ngồi bệt xuống đất, ông ta cắn chặt môi đến mức bật cả máu, ông ta vô cùng hối hận vì lời nói lúc nãy của mình, nhưng Diệp Thành không cho ông ta cơ hội, trực tiếp đi thẳng qua bên này, lạnh lùng nói:
“Cơ hội tôi đã cho ông rồi, đi tìm tất cả những người giúp đỡ mà ông có thể tìm thấy đến đây, nhưng cho dù là ai đến, nhà họ Hà cũng sẽ phải bị diệt vong”.
Nói xong anh cũng không quay đầu lại, trực tiếp đi thẳng ra ngoài cửa, toàn bộ đại sảnh có gần trăm người nhưng lại không có ai dám đứng ra ngăn cản.
Hà Viễn Chí ngơ ngác nhìn bóng lưng Diệp Thành đi xa, anh ta chỉ là chi thứ của nhà họ Hà, cũng không phải cùng chung máu mủ gì với Hà Thành, cho nên cũng không nằm trong danh sách phải chết, sau khi bị anh họ cướp mất vị hôn thê, một chút tình cảm còn sót lại của anh ta với nhà họ Hà cũng biến mất.
Anh ta đột nhiên cúi đầu nhìn vào đống tro tàn dưới mặt đất, khóe miệng nhếch lên, cảm thấy chán nản vì mình bị bỏ rơi, nhưng lại cảm thấy chính mình ngu ngốc vô cùng.
“Nếu tôi có sức mạnh như thế này, nào còn quan tâm gì đến quyền thế tiền bạc cơ chứ, trực tiếp dùng một quyền đánh tan tất cả là được rồi!”
Nhưng ngược lại Tô Dĩnh trợn tròn mắt, cô ta tốn hết tâm trí mới leo được lên giường của Hà Anh Trác, vốn tưởng rằng từ nay về sau có thể hưởng giàu sang phú quý, sống cuộc sống như một cô công chúa, lại không nghĩ đến bây giờ Hà Anh Trác hóa thành một đống tro tàn, mình nên làm sao bây giờ?
Không ai trả lời câu hỏi của cô ta, thậm chí tất cả mọi người đều coi cô ta như một con gián ghê tởm, vừa nãy người phụ nữ này nói chuyện với anh Diệp vô cùng khó nghe, ai mà biết sẽ gây ra rắc rối lớn gì.
Trong nháy mắt cô ta từ công chúa cao quý trở thành con chuột chạy qua đường người người đuổi đánh, Tô Dĩnh đờ đẫn không hề có chút tinh thần nào, cô ta nhìn về phía Hà Viễn Chí với ánh mắt xin xỏ muốn mở miệng nói chuyện.
Nhưng Hà Viễn Chí căn bản không cho cô cơ hội nói chuyện, trực tiếp cười lớn đi ra cửa, Tô Dĩnh vừa kêu to vừa đuổi theo sau, nhưng không ngờ giày cao gót quá cao, lập tức ngã xuống đất khóc ầm cả lên.
Hà Viễn Chí cách đó không xa dừng bước, Tô Dĩnh thấy thế trong lòng mừng thầm, hoảng hốt kêu lên: “Viễn Chí! Viễn Chí em biết em sai rồi, em cũng là bị lừa mà thôi, cầu xin anh cho em ở lại bên cạnh anh đi, em nhất định sẽ đối xử tốt với anh!”
Nếu là Hà Viễn Chí trước đây, chỉ sợ đã không nhịn được quay người lại đỡ cô ta dậy, nhưng lúc này đã nhìn thấy phong thư của Diệp Thành, trong mắt anh ta làm sao còn tồn tại loại trà xanh như Tô Dĩnh cơ chứ?
Chỉ thấy Hà Viễn Chí dùng tốc độ nhanh hơn đi ra ngoài cửa, từ đầu đến cuối cũng không thèm quay đầu lại một lần nào, mặc cho phía sau truyền đến một âm thanh gào thét đến nhói lòng.
Diệp Thành ở trong góc nhìn thấy tất cả chuyện này, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong lòng đã có tính toán.