Trong khoảnh khắc này, vô số ánh kiếm rải rác như nước, bắn ra bốn phương tám hướng, đâm thủng từng tầng hư không, khiến chu vi mấy nghìn dặm hóa thành bão táp kiếm vực.
Thậm chí có tu sĩ đứng cách vạn dặm, tưởng rằng chỗ này cách xa chiến trường, chắc chắn sẽ không bị cuốn vào, kết quả một luồng ánh kiếm bay tới, nghiền nát cả xác thịt lẫn kim đan của anh ta. Tốt xấu gì cũng là đại tu sĩ Kim Đan đỉnh phong, vậy mà không đỡ nổi một luồng ánh kiếm còn sót, trong khi có tới hàng trăm nghìn luồng như vậy.
“Ôi!”
Giây phút đó, sắc mặt của tất cả các tu sĩ chứng kiến cảnh tượng này đều cứng đờ.
Diệp Thành sử dụng đại thần thông Nhất Kiếm Cách Thế, ngưng tụ nửa nguyên sức mạnh của xác thịt, pháp lực và linh hồn, cộng thêm cưỡng ép kích phát kiếm ý thiên tướng trong thanh thần binh gãy. Nhát kiếm có thể chém rớt trăng sao trên trời, vậy mà không thể xâm nhập vào phạm vi trăm trượng của Lăng Tiêu Chân Tiên sao?
Không thể nào!
Không ít tu sĩ Địa Cầu đã chuẩn bị hoan hô, chúc mừng Diệp Thành đánh bại Lăng Tiêu Chân Tiên, chính thức trở thành người đứng đầu tinh vực bị lãng quên, lúc này thân hình lảo đảo, không dám tin cảnh tượng trước mắt.
“Sao lại như vậy được?”
Ngay cả các tu sĩ ngoại vực và các tán tu biển sao cũng thấy khó hiểu.
Trong mắt bọn họ, nhát kiếm kia của Diệp Thành đã lên đến đỉnh cao nhân gian, Bán Bộ Chân Tiên bình thường, thậm chí là Thiếu chủ Vân Thần của Kim Ô Môn, cũng sẽ tan xương nát thịt trước nhát kiếm này. Ánh kiếm huy hoàng kia cuồn cuộn sôi trào, cuốn tung mấy nghìn dặm, cho dù là sao trên trời cũng có thể rơi xuống.
Đứng trước nó, cho dù là hàng trăm, hàng nghìn, hàng vạn Kim Đan, Nguyên Anh cũng sẽ bị càn quét.
Nhưng tại sao nhát kiếm mạnh đến vậy lại thất bại chứ?
“Châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình”, Lăng Tiêu Chân Tiên bình thản nói.
Ánh mắt lão ta lạnh lùng như sông băng lạnh giá nhất dưới cửu u, nhìn chằm chằm Diệp Thành, không có bất cứ cảm xúc nào.