Chương 565: Lừa dối.
Khi người thanh niên bảo vệ mặc áo giáp đen nhìn về phía Lâm Cửu Nhi, ánh mắt lóe lên hào quang nóng rực của sự khao khát chiếm hữu.
“Diệp Tiên sư, đây là võ sĩ mạnh nhất của nhà họ Lâm chúng tôi, Lâm Động Vân, Động Vân, vị này là Diệp Tiên sư, hôm nay đến quận Lâm Sơn chúng ta làm khách, không được bất kính với Diệp Tiên sư đấy”.
Lâm Trí Xung giới thiệu hai người.
“Tiên sư?”
Lâm Động Vân ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thành, nhìn thấy anh hơi thở bình thản, mặc một bộ quần áo bình thường, trong mắt lóe lên một tia dị sắc. Nhưng anh ta rất nhanh đã che dấu đi, nhanh chóng cung kính cúi đầu.
Quận Lâm Sơn tuy nhỏ nhưng gia tài của nhà họ Lâm vẫn như cũ làm người ta phải cảm thấy kinh ngạc, những chiếc xe thể thao vượt địa hình lái đến đều là Land Rover, Hummer và những chiếc xe đắt tiền khác, một đoàn người đi nhanh như gió, trong nháy mắt đã vượt qua mấy chục cây số. Trên đường đi, Lâm Cửu Nhi ở bên cạnh Diệp Thành liên tục hỏi những chuyện trên trời dưới đất.
Quận Lâm Sơn có rất ít người từ bên ngoài tới, cho dù là sau khí linh khí hồi phục cũng chỉ có môn phái thứ ba là phái Thanh Thành tới đây, một vị Tiên sư giống như Diệp Thành tới đây đối với Lâm Cửu Nhi mà nói giống như một kho báu bất tận đang chờ tìm hiểu vậy. Diệp Thành tùy tiện dùng một vài chiêu thức tu chân lặt vặt đã dỗ cô bé đến mức cười tươi như hoa.
Lâm Động Vân ở bên cạnh, trên mặt không lộ một chút biểu hiện gì nhưng hai đầu lông mày không tự chủ được mà cau có.
Một lúc sau đã đến quận Lâm Sơn.
Quận thành nhỏ này có mấy vạn người sinh sống, phần lớn đều là người họ Lâm, địa vị của Lâm Trí Xung ở đây so với quận trưởng lớn hơn rất nhiều, tự xưng hoàng đế một cõi cũng không nói quá.
Lâm Trí Xung trở về trang viên của nhà họ Lâm, ngay lập tức tổ chức cho Diệp Thành một buổi tiệc chào đón. Hầu hết tất cả các trưởng lão và các lãnh đạo của nhà họ Lâm đều đến tham gia. Diệp Thành nhìn qua hết một lượt, người đang ở đây hầu như ai cũng có một phần nội lực trong người, ai cũng có thể xem là võ sĩ. Nhưng người tu tiên chân chính lại không hề có một ai.
Cho dù là linh khí hồi phục đi nữa, công pháp tu chân cũng đều bị các tông môn lớn nắm giữ hết, người bình thường nếu không bái sư tiến vào Sương Diệp Lâu, phần lớn đều không có cơ hội học được.
“Tôi là Lâm Động Vân, xin kính Tiên sư một ly, không biết Tiên sư đến từ môn phái nào? Tu vi ra sao vậy?” Thống lĩnh đội bảo vệ Lâm Động Vân mặc giáp đen nâng ly rượu trắng làm bằng sứ thanh hoa lên hỏi.
“Động Vân, không được vô lễ, đây là Tiên sư thượng tông”.
Lâm Trí Xung cau mày quát lên một tiếng.
“Gia chủ đại nhân, Tiên sư thượng tông người nào không phải địa vị cao quý, cao nhân bất phàm, làm sao lại đến thành nhỏ như Lâm Sơn của chúng ta cơ chứ, đại nhân đừng để đạo sĩ gì đó ngoài kia lừa, giờ mấy kiểu lừa gạt như thế này nhan nhản ngoài kia đấy”.
Lâm Động Vân cười lạnh nói.
Các trưởng lão nhà họ Lâm vừa nghe xong chợt giật mình, trầm tư suy nghĩ.
Cổ Kiếm Môn, Vô Văn sơn trang và các tông môn khác ở Hoa Hạ địa vị vô cùng cao quý, giống như là đế vương. Mà đệ tử trong tông môn của bọn họ so sánh với môn phái nhỏ yếu không biết mạnh hơn bao nhiêu lần nữa. Xác thực là không nên xuất hiện ở những nơi như quận Lâm Sơn nhỏ bé này.
“Đang nghi ngờ tôi?” Diệp Thành đặt ly rượu xuống, cười nghiền ngẫm nói.
Anh và Lâm Động Vân này không thù không oán, nhưng từ khi Lâm Động Vân không ngừng nhìn anh với ánh mắt hận thù ghen ghét thì Diệp Thành đã hiểu rồi. Nhưng anh làm sao lại kiêng dè cách nghĩ của những con kiến hôi bé nhỏ như anh ta cơ chứ.
“Không phải là nghi ngờ, chỉ là hy vọng gia chủ đại nhân không nên bị lừa gạt mà thôi. Nếu Diệp Tiên sư thật sự đến từ các tông môn lớn, Lâm Động Vân nhất định cung kính hành lễ xin lỗi chân thành với anh”. Lâm Động Vân lớn tiếng nói.
“Đúng thế đúng thế, tu sĩ thượng tông làm sao lại xuất hiện ở quận Lâm Sơn nhỏ bé của chúng tôi cơ chứ? Nơi này chim không thèm ỉa, đến cả tiên trưởng của phái Thanh Thành trừ khí mỗi năm đến thu tiền cung phụng ra cũng lười quản đến nơi này”.
“Nói không chừng thật sự là giả, chỉ có vài loại pháp thuật vớ vẩn liền lừa gạt gia chủ đến không phân biệt nổi đúng sai rồi”.
“Lâm Động Vân nói có lý”.
“……”
Các trưởng lão đều gật đầu đồng ý.
Lâm Trí Xung nhất thời đứng yên xem kịch. Ông ta nhìn thấy dị tượng tu luyện của Diệp Thành là một đạo thuật lợi hại của pháp bảo bào đó mới tưởng rằng Diệp Thành là Tiên sư, còn có phải là đến từ thượng tông hay không thì ông ta hoàn toàn không rõ.
“Chẳng lẽ người này thật sự muốn lừa gạt mình hay sao?” Lâm Trí Xung trong lòng nghi ngờ không thôi.
Lâm Cửu Nhi nhất thời sắc mặt đỏ hồng nói lớn: “Lâm Động Vân có ý gì thế, Diệp Tiên sư người ta đã nói là đến từ thượng tông, miệng anh cứ nói một lừa gạt hai dối trá, không lẽ là đang chỉ Diệp Tiên sư là kẻ lừa đảo hay sao?”
“Cô chủ Cửu Nhi còn nhỏ, dễ bị chiêu trò lừa gạt”.
Lâm Động Vân lạnh lùng nói: “Nếu Diệp Tiên sư thật sự đến từ thượng tông, xin lấy ra lệnh bài của thượng tông, mỗi vị đệ tử của thượng tông đều có lệnh bài riêng của tông môn, Hoa Hạ to lớn, không có ai dám mạo phạm đến bọn họ cả”.
Lời này vừa nói ra, nhất thời ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Diệp Thành.
Đến cả lâm Cửu Nhi cũng sửng sốt, có chút lo lắng nhìn về phía Diệp Thành. Lệnh bài của tông môn xác thực là tiêu chú của mỗi một đệ tử, cả Hoa Hạ không nghe nói có ai dám giả mạo lệnh bài của thất đại huyền môn cả.
Diệp Thành cầm ly rượu trong tay, không nói một lời.
“Sao thế? Lấy không ra chứ gì?” Lâm Động Vân bước tới một bước, vận nội lực trong người, khí thế tức giận, nắm chặt hai tay nói: “Lấy không ra được thì thừa nhận đã lừa gạt tông chỉ, giả mạo đệ tử thượng tông, sau đó cút khỏi quận Lâm Sơn này ngay, nếu không đừng trách nắm đấm của Lâm mỗ này không giảng đạo lý!”
Anh ta là cao thủ Thánh Vực, một khi nổi giận giống như một con mãnh hổ xuống núi, nếu là người bình thường sớm đã bị dọa cho sợ hãi không đứng dậy nổi.
Nhưng Diệp Thành là ai cơ chứ? Cho dù là lúc anh vừa mới hồi sinh trở lại, tu vi kém cỏi nhất đi nữa cũng chưa từng sợ hãi một Võ Thánh nhỏ bé bao giờ!
Anh hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía Lâm Động Vân nói: “Anh là cái thá gì mà dám chất vấn tôi?”
“!” Lâm Động Vân nhất thời phẫn nộ tột cùng, vừa định ra tay xông lên phía trước liền nhìn thấy Diệp Thành tiện tay búng ra một cái, quát nhẹ một tiếng:
“Cút!”
Một luồng nội lực vô hình từ ngón tay anh cuồn cuộn dâng lên, lập tức bắn thẳng về phía Lâm Động Vân, Lâm Động Vân bị va chạm mạnh, cả người giống như xe tải tông mạnh vào, ngay lập tức biến mất khỏi đại sảnh, cả người biến thành một quả cầu thịt biến mất trong màn đêm.
Nhất thời cả hội trường bỗng trở nên im bặt không có lấy một tiếng động.
Tất cả mọi người đến cả thở mạnh cũng không dám, Sửng sốt nhìn về phía Diệp Thành. Lâm Động Vân là cao thủ mạnh nhất của quận Lâm Sơn, nửa bước Hóa Thần. Cho dù là Tiên Trưởng của phái Thanh Thành tới đây cũng không thể nào dễ dàng như Diệp Thành, dùng một cái búng tay đánh bay anh ta đi được.
“Tiên sư, là Tiên sư thượng tông chân chính rồi!”
Tất cả mọi người trong lòng vô cùng kích động.
Lâm Trí Xung cũng cầm ly rượu đứng dậy, liên tục xin lỗi Diệp Thành. Lâm Cửu Nhi dùng đôi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Diệp Thành giống như là đang nhìn thần tượng vậy.
Các trưởng lão cũng liên tục đi lên kính rượu xin lỗi với anh, còn về Lâm Động Vân, ai còn để ý đến anh ta cơ chứ? Ở trước mặt một vị Tiên sư thượng tông, thì anh ta chỉ là một con kiến hôi không đáng một xu.
Ngay sau đó, Diệp Thành đã ở lại quận Lâm Sơn, anh biết mình tạm thời còn chưa hoàn toàn hồi phục, cho nên mỗi ngày trừ tu hành thì cũng là thu thập các loại dược liệu, linh thạch trên người anh lúc này toàn bộ đều là kiếm từ vương thành Nam Ly có khoảng mấy chục vạn, chỉ là quận Lâm Sơn quá nhỏ nên căn bản không tìm thấy bất cứ một cái gì cả.
Tuy nhiên hầu như ngày nào cô bé Lâm Cửu Nhi cũng đến đây, nhìn Diệp Thành với đôi mắt lấp lánh và vô vàn câu hỏi, quấn lấy anh chờ kể chuyện trên trời dưới biển, cô bé từ nhỏ đến giờ chưa rời khỏi quận thành nhỏ này bao giờ, đối với thế giới bên ngoài vô cùng tò mò thích thú.
Diệp Thành trong lòng nghĩ đến Dao Nhi nên đối với cô bé này cũng có vài phần thân thiết, quan hệ của hai người càng ngày càng trở nên gần gũi thân thiết hơn.
Diệp Thành cầm ly rượu trong tay, không nói một lời.
“Sao thế? Lấy không ra chứ gì?” Lâm Động Vân bước tới một bước, vận nội lực trong người, khí thế tức giận, nắm chặt hai tay nói: “Lấy không ra được thì thừa nhận đã lừa gạt tông chỉ, giả mạo đệ tử thượng tông, sau đó cút khỏi quận Lâm Sơn này ngay, nếu không đừng trách nắm đấm của Lâm mỗ này không giảng đạo lý!”
Anh ta là cao thủ Thánh Vực, một khi nổi giận giống như một con mãnh hổ xuống núi, nếu là người bình thường sớm đã bị dọa cho sợ hãi không đứng dậy nổi.
Nhưng Diệp Thành là ai cơ chứ? Cho dù là lúc anh vừa mới hồi sinh trở lại, tu vi kém cỏi nhất đi nữa cũng chưa từng sợ hãi một Võ Thánh nhỏ bé bao giờ!
Anh hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía Lâm Động Vân nói: “Anh là cái thá gì mà dám chất vấn tôi?”
“!” Lâm Động Vân nhất thời phẫn nộ tột cùng, vừa định ra tay xông lên phía trước liền nhìn thấy Diệp Thành tiện tay búng ra một cái, quát nhẹ một tiếng:
“Cút!”
Một luồng nội lực vô hình từ ngón tay anh cuồn cuộn dâng lên, lập tức bắn thẳng về phía Lâm Động Vân, Lâm Động Vân bị va chạm mạnh, cả người giống như xe tải tông mạnh vào, ngay lập tức biến mất khỏi đại sảnh, cả người biến thành một quả cầu thịt biến mất trong màn đêm.
Nhất thời cả hội trường bỗng trở nên im bặt không có lấy một tiếng động.
Tất cả mọi người đến cả thở mạnh cũng không dám, Sửng sốt nhìn về phía Diệp Thành. Lâm Động Vân là cao thủ mạnh nhất của quận Lâm Sơn, nửa bước Hóa Thần. Cho dù là Tiên Trưởng của phái Thanh Thành tới đây cũng không thể nào dễ dàng như Diệp Thành, dùng một cái búng tay đánh bay anh ta đi được.
“Tiên sư, là Tiên sư thượng tông chân chính rồi!”
Tất cả mọi người trong lòng vô cùng kích động.
Lâm Trí Xung cũng cầm ly rượu đứng dậy, liên tục xin lỗi Diệp Thành. Lâm Cửu Nhi dùng đôi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Diệp Thành giống như là đang nhìn thần tượng vậy.
Các trưởng lão cũng liên tục đi lên kính rượu xin lỗi với anh, còn về Lâm Động Vân, ai còn để ý đến anh ta cơ chứ? Ở trước mặt một vị Tiên sư thượng tông, thì anh ta chỉ là một con kiến hôi không đáng một xu.
Ngay sau đó, Diệp Thành đã ở lại quận Lâm Sơn, anh biết mình tạm thời còn chưa hoàn toàn hồi phục, cho nên mỗi ngày trừ tu hành thì cũng là thu thập các loại dược liệu, linh thạch trên người anh lúc này toàn bộ đều là kiếm từ vương thành Nam Ly có khoảng mấy chục vạn, chỉ là quận Lâm Sơn quá nhỏ nên căn bản không tìm thấy bất cứ một cái gì cả.
Tuy nhiên hầu như ngày nào cô bé Lâm Cửu Nhi cũng đến đây, nhìn Diệp Thành với đôi mắt lấp lánh và vô vàn câu hỏi, quấn lấy anh chờ kể chuyện trên trời dưới biển, cô bé từ nhỏ đến giờ chưa rời khỏi quận thành nhỏ này bao giờ, đối với thế giới bên ngoài vô cùng tò mò thích thú.
Diệp Thành trong lòng nghĩ đến Dao Nhi nên đối với cô bé này cũng có vài phần thân thiết, quan hệ của hai người càng ngày càng trở nên gần gũi thân thiết hơn.
Chỉ là qua mấy ngày, Lâm Trí Xung vội vàng chạy đến chỗ anh với vẻ mặt vô cùng khó coi: “Diệp Tiên sư, các Tiên Trưởng phái Thanh Thành đến rồi”.
Phái Thanh Thành ở trong các tông môn chỉ là hạng kém cỏi xếp chót cho nên cũng không có cách nào khống chế được các thành thị lớn, chỉ có thể ở mấy thành nhỏ như ở quận Lâm Sơn tác oai tác quái mà thôi.
Nhưng bọn họ dù sao cũng là tông phái tu tiên, địa vị cao quý, mỗi một đệ tử khi đến những nơi phàm tục, cho dù là gia chủ như Lâm Trí Xung cũng phải kính trọng đối đãi với bọn họ.