Chương 67: Ba thế lực
Hiển nhiên là tu vi của Mạc Nguyên Chính không thấp, thấy ông ta xuất hiện, Bạch Vô Thường và Mạnh Bà đều sợ hãi lui về phía sau, nhưng đột nhiên hai người này đều bật cười đắc ý.
"Mạc Nguyên Chính, ông đừng có liều lĩnh!". Bạch Vô Thường cười gằn: "Dù tôi và Mạnh Bà cộng lại không mạnh bằng ông nhưng cũng không thua kém bao nhiêu, mà sau khi nghe nói linh hồn Thiên Hồ đã đến tay, Thiếu Tông chủ cũng đã gấp rút đến đây trong đêm, còn chưa đến hai tiếng nữa là tới".
"Đến lúc đó cho dù ông có bản lĩnh to lớn thì cũng biến thành tro bụi dưới Bách Quỷ Dạ Hành thôi!"
Khi nhắc đến bốn chữ "Bách Quỷ Dạ Hành", ngay cả một Mạc Nguyên Chính luôn ung dung thì nét mặt cũng co giật, hiển nhiên là ông ta vô cùng kiêng dè thứ này.
Nhưng sau đó ông ta lại ngửa mặt lên trời cười to: "Hai thứ già khú các người cũng xứng uy hiếp tôi sao? Ngũ Hành giáo phái chúng tôi tuy đã tách ra từ hơn trăm năm trước nhưng chỉ cần rút nột sợi dây thôi cũng đủ động cả khu rừng đấy".
"Hôm nay môn chủ Nhiếp Kim Môn tôi đã đến đây rồi, chẳng lẽ các người không nghĩ đến việc người của bốn môn phái Linh Mộc, Kinh Đào, Xích Viêm, Hậu Thổ đã đi đâu rồi ư?"
Vừa dứt lời, Bạch Vô Thường và Mạnh Bà cảm thấy như có một chậu nước lạnh dội thẳng lên đầu. Giọng Mạnh Bà run rẩy: "Các người, đám già mà không nên nết các người, các người điều động sức mạnh của bốn môn phái để vây công Thiếu Tông chủ sao?"
"Ha ha ha ha!"
Mạc Nguyên Chính cười lớn, nói: "Tôi biết thiếu chủ của Âm Quỷ tông các người rất giỏi, là thiên tài trăm năm có một, cho dù môn chủ của bốn môn phái kia liên thủ lại cũng chưa chắc giết chết được. Nhưng các người muốn quân cứu viện đến trong một thời gian ngắn thì là chuyện không thể nào!"
Nói rồi, ông ta đột nhiên cười lạnh nói: "Hơn nữa tôi cũng không cần phải lãng phí thời gian với các người".
Trong khoảnh khắc đó, Mạc Nguyên Chính ra tay!
Lúc này Bạch Vô Thường và Mạnh Bà đều đang toàn lực phòng bị kẻ địch ra tay, nhưng không ngờ người mà Mạc Nguyên Chính đánh lén không phải bọn họ mà là Liễu Băng Dao đang ngồi một bên run lẩy bẩy.
Đúng vậy, Mạc Nguyên Chính đã biết rằng cho dù ông ta cướp được bảo bối như linh hồn Thiên Hồ thì cũng không có phúc hưởng, thế nên chẳng thà hủy luôn đi, không để tên Thiếu Tông chủ kia có được!
Bạch Vô Thường và Mạnh Bà nào ngờ Mạc Nguyên Chính lại quyết đoán đến vậy. Trong lúc kinh hãi, họ muốn chặn lại thì đã muộn. Mạc Nguyên Chính đột nhiên vượt qua cả một khoảng không gian dài, tay ông ta xuất hiện một cây kiếm sắc đâm thẳng vào Liễu Băng Dao.
Lúc này cô gái chứa linh hồn Thiên Hồ vẫn chưa thức tỉnh hoàn toàn, vẫn còn là một người bình thường nữa, nếu bị đâm trúng sao có thể sống được?
Không phải cô ta không muốn tránh, nhưng tốc độ của đối phương quá nhanh. Mấy giây trước, ông ta còn cách cả trăm mét thế mà bây giờ đã tới trước mặt cô ta!
Vào khoảnh khắc này, tuy Liễu Băng Dao thấy sợ hãi và tuyệt vọng, nhưng nhiều hơn cả là nản lòng. Thậm chí cô ta còn không biết rằng trước khi mình chết đi phải nhớ đến ai!
"Cuộc đời của mình ngắn ngủi mà đáng thương, quả thật là quá thất bại". Một giọt lệ rơi xuống nơi khóe mắt, Liễu Băng Dao cúi đầu xuống, cô ta cảm thấy đến cuối cùng mình vẫn không thể nào chống lại số mệnh.
Nhưng ngay lúc này...
Một tiếng ầm vang lên, ngay sau đó là tiếng cơ thể ngã mạnh trên nền đất. Liễu Băng Dao không hề cảm thấy đau đớn, cô ta tò mò mở mắt ra thì thấy có một bóng người quen thuộc đứng chắn trước mặt mình.
"Ngại quá, tôi phải đưa người này đi".
"Diệp Thành..."
Liễu Băng Dao thấy sống mũi chua xót. Cô ta từng mơ mộng vô số lời lẽ tình tứ, nhưng không có một câu nói nào có thể khiến cô ta cảm động như câu nói này. Cô ta không thể khống chế nổi sự tủi thân và sợ hãi của mình được nữa, không khỏi ôm chân người ấy khóc lóc đau lớn.
Ở bên kia, Mạc Nguyên Chính đứng lên với sắc mặt nặng nề, ông ta trầm giọng hỏi: "Nhóc con, cậu là ai? Chẳng lẽ cậu là viện quân được Âm Quỷ tông mời đến?"
Diệp Thành khinh thường nói: "Âm Quỷ tông là cái thá gì, đâu có xứng để mời tôi tới làm viện quân chứ?"
Vừa dứt lời, Bạch Vô Thường và Mạnh Bà liền sầm mặt xuống, nói với giọng âm u: "Thằng nhãi, mày dám ăn nói láo toét với Âm Quỷ tông bọn tao à. Hôm nay tao phải giam cầm hồn phách của mày trong Quỷ Bài, để cho mày sống không được mà chết cũng không xong!"
Diệp Thành cười lạnh, anh lạnh nhạt nói: "Chỉ một loại pháp thuật nuôi linh hồn nhỏ nhoi thôi mà, còn phải mượn Âm Dương Ngũ Hành đại trận mới có thể vận hành được, cầm thứ rác rưởi như thế này mà cũng dám sủa gâu gâu trước mặt tôi à?"
Vừa dứt lời, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi. Trước đó họ đã nhìn thấy Diệp Thành đánh bay Mạc Nguyên Chính thì có thể còn nghĩ anh khá giỏi, nhưng giờ ngay cả Âm Dương Ngũ Hành đại trận cũng nói ra rồi, hiển nhiên là người trong nghề.
Mạc Nguyên Chính vô cùng kiêng dè. Trong đám người ở đây chỉ có mỗi ông ta từng giao thủ với Diệp Thành. Lúc này, anh vừa dứt lời ông ta liền biết anh là một cao thủ cao thâm, không khỏi quát lên:
"Nhãi ranh, cậu là ai?"
Diệp Thành nhếch môi, lạnh nhạt nói: "Tôi là Diệp Thành, nhưng những người trong giới thượng lưu ở Giang Thành hay gọi tôi là... Diệp Tiên sư!"
"Diệp Tiên sư!"
Vừa dứt lời, mọi người đều hít sâu một hơi. Sao họ có thể không biết Diệp Tiên sư đang làm mưa làm gió ở Giang Thành được chứ? Nghe nói anh có thể điều khiển sấm chớp, giết hồn diệt quỷ, hơn nữa còn giết chết con Giao Long trong sông Thương Lan.
Tuy lời đồn phần lớn không đáng tin, nhưng mọi người ở đây đều có nghe nói về con Giao Long trong sông Thương Lan. Cho dù Diệp Tiên sư này chỉ đáng ngang tay với Giao Long thôi cũng đủ để thay đổi cục diện cuộc chiến hiện nay, bởi thực lực Mạc Nguyên Chính cũng không chênh lệch với Bạch Vô Thường và Mạnh Bà cho lắm.
Cuối cùng, Mạc Nguyên Chính là người đầu tiên phản ứng lại, ông ta lập tức nói: "Diệp Tiên sư, hành vi của Âm Quỷ tông độc ác cực đoan, người phụ nữ của cậu rơi vào tay họ thì tuyệt đối không có kết cục tốt đẹp gì. Họ không chỉ đến vì cơ thể cất chứa linh hồn Thiên Hồ mà còn chuẩn bị luyện chế cô ta bằng công pháp bí mật, e là không sống quá ba tháng".
Liễu Băng Dao nghe vậy thì mặt trắng bệch, cô ta vô thức nắm chặt tay Diệp Thành. Bạch Vô Thường và Mạnh Bà thì đều thầm mắng con cáo già Mạc Nguyên Chính nhưng lại không thể phản bác, bởi quả thực là họ định như vậy.
Diệp Thành nghe xong thì cười lạnh, nói: "Âm Quỷ tông các người cũng hay lắm, tôi không đi tìm các người mà các người lại tự vác xác đến tìm chết. Cũng được, hôm nay tôi sẽ xử lý cho xong tên Thiếu Tông chủ kia luôn, để Âm Quỷ tông biến mất hoàn toàn trên thế giới này!"
"Láo xược!". Bạch Vô Thường quát to: "Thằng nhãi, mày đừng có cho rằng mày có vài ba miếng võ mèo cào thì có thể nghênh ngang hống hách, không coi Âm Quỷ tông chúng tao vào đâu. Thiếu tông chủ rất lợi hại, mạnh tới nỗi mày không thể tưởng tượng được đâu, mày cứ đợi mà bị diệt xác luyện hồn, vĩnh viễn không được siêu sinh đi!"
Mạc Nguyên Chính đứng cạnh cũng tiếp lời: "Đúng vậy, thực lực của tên Thiếu tông chủ kia sâu không lường được, nếu Diệp Tiên sư không chê thì bắt tay với giáo phái Ngũ Hành chúng tôi thế nào, chắc chắn có thể chống lại Bách Quỷ Dạ Hành của tên Thiếu Tông chủ kia!"
Ông ta cho rằng mình nói rất chân thành, nhưng lại bị Diệp Thành khinh thường liếc một cái, lạnh nhạt nói: "Ông là cái thá gì mà xứng bắt tay với tôi?"