“Không phải ta không giúp, mà là không thể giúp”.
Nam Tuyệt ngẩng đầu lên, giọng nói lạnh nhạt: “Tuy thằng nhóc Diệp Thành kia tư chất không tồi, nhưng quá cuồng vọng. Những đệ tử, trưởng lão của các tông môn bình thường mà cậu ta giết đều chẳng là gì, nhưng cậu ta không nên đắc tội với đạo thống Chân Tiên, còn giết một lúc nhiều Thần Tử như vậy, hầu như đắc tội với toàn bộ đạo thống Chân Tiên trên cả tinh hà ngoại vực”.
“Thần Tử sao có thể dễ giết như vậy chứ? Đó là một trong những nền tảng, hạt giống tương lai có thể trở thành Chân Tiên của một đại giáo. Cậu ta dám giết Thần Tử thì phải trả cái giá bị đại giáo dốc hết toàn lực tấn công”.
“Đây còn là khi trận pháp của tinh vực bị lãng quên vốn ngăn chặn các Chân Tiên ra tay. Nếu không, từ lâu đã có Chân Tiên Hợp Đạo đến đây, một cái tát hủy diệt nửa Địa Cầu, nghiền nát cả cậu ta lẫn phái Sương Diệp thành tro bụi”.
“Huống hồ đây là Địa Cầu, có đại cơ duyên có thể thành tiên. Diệp Thành muốn độc chiếm cơ duyên to lớn đó, cả biển sao đều không tha cho cậu ta”.
Cuối cùng Nam Tuyệt thầm nghĩ, trong mắt lão ta lóe lên sự thù hận, trận pháp phòng ngự của núi Hoành Lan quá đáng sợ, lại có phân thân của Diệp Thành trấn thủ, bản thân lão ta không tấn công được, cho nên dứt khoát không ra tay, ẩn nấp trong bóng tối, chuẩn bị tận mắt chứng kiến kẻ địch sinh tử của mình bị tiêu diệt.
“Diệp Thành ơi Diệp Thành, cho dù cậu có thể sống sót khỏi tai họa lần này, vị hôn thê trước kia của cậu cũng đang nằm trong tay tôi. Tôi sẽ chế tạo cô ta thành binh khí trả thù hoàn hảo nhất, đòi lại món nợ năm xưa!”
Những lời này đương nhiên Nam Tuyệt sẽ không nói với Bạch Tiểu Huyên, chỉ phất tay áo nói: “Chuẩn bị cho tốt, bảy ngày sau, ngày đại lễ phong tiên bắt đầu sẽ là ngày chúng ta rời khỏi Địa Cầu”.
“Vâng!”
Cuối cùng Bạch Tiểu Huyên chỉ đành cúi đầu vâng theo.
Trong lòng cô ta hiểu rõ, lần này cô ta đi, từ nay sẽ khác biệt một trời một vực, trở thành đệ tử thân truyền của cao thủ Nam Tuyệt vang danh biển sao. Diệp Thành và phái Sương Diệp sẽ sụp đổ, hàng tỷ chúng sinh trên Địa Cầu e rằng cũng không thể vui mừng như thế nữa.
Tuy Bạch Tiểu Huyên ác độc, nhưng cũng lo lắng cho bố mẹ mình, song trước uy áp tầng tầng lớp lớp của đại quân các giáo biển sao, làm sao cô ta có thể ngăn cản?
“Diệp Thành ơi Diệp Thành, nếu lúc đó anh khiêm tốn một chút, ngoan ngoãn một chút thì tốt biết bao. Uy lực của đại giáo biển sao thật sự không phải Địa Cầu nhỏ bé như chúng ta là có thể chống lại”.
Bạch Tiểu Huyên khẽ than trong lòng, mặc dù lo lắng cho bố mẹ, nhưng cũng dần chuyển từ trạng thái tức giận sang hả hê.
Lúc này ở Địa Cầu, không chỉ có Bạch Tiểu Huyên, mà còn có không ít người sẽ được đưa về biển sao.
Mặc dù những tán tu ở biển sao không biết Địa Cầu là nơi bồi dưỡng đứa con của thần, nhưng họ biết con người ở đây có thể tu hành cấp tốc như vậy tất nhiên có thiên phú hơn người. Thế là thừa dịp các đại giáo chưa đến, bọn họ cướp lấy một số hạt giống trước. Khi các đại giáo Chân Tiên xuống đến đây, miếng thịt thơm ngon như Địa Cầu sẽ không còn cơ hội cho bọn họ chen tay vào nữa.
Một ngày, hai ngày, ba ngày…
Ngày thứ bảy, khi mặt trời mọc từ hướng Đông, tia nắng đầu tiên chiếu xuống mái hiên Sương Diệp Các, đại lễ phong tiên chính thức bắt đầu. Diệp Thành ở trong đại điện Tề Thiên chậm rãi mở mắt ra, đến lúc xuất quan rồi.
…
Trải qua khoảng thời gian tiềm tu, Diệp Thành đã chỉnh lý lại những công pháp thần thông mà mình tu hành từ khi sống lại đến nay. Anh nhanh chóng phát hiện ra, lợi ích lớn nhất khi tu được thần anh không nằm ở chín loại pháp tắc và pháp lực hùng hậu.
Thần anh thuộc về đẳng cấp Thần giới mới có thể tu thành, cho nên khi nó sử dụng pháp lực sẽ mang theo những luồng sức mạnh thần. Số sức mạnh thần này chỉ thuộc về tu sĩ Thần giới, chất lượng hơn xa chân nguyên bình thường, dù là công pháp cao cấp nhất cũng không sánh bằng. Các loại pháp thuật thần thông dùng sức mạnh của thần thúc đẩy, đương nhiên uy lực sẽ tăng vọt một khoảng lớn, công hiệu cũng khác hoàn toàn.
Ví dụ như kiếp này Diệp Thành tu hành chân quyết Vạn Pháp Quy Nhất, vốn có thể hóa thành một cái đỉnh lớn dung luyện vạn pháp. Bây giờ, trên bề mặt đỉnh tăng thêm không ít hoa văn cổ xưa, Diệp Thành quan sát thật kĩ, rõ ràng là chữ viết của thần.
Đại điện Tề Thiên chỉ là một đại điện bình thường có khắc tiên văn trên đó, ngay cả một đòn của Diệp Thành cũng không dễ gì gây tổn hại cho nó.
Bây giờ, đỉnh vàng được gia trì bởi chữ viết của thần còn cao cấp hơn, uy lực trở nên mênh mông ẩn hiện. Nếu có đối mặt với Thần Tử Vạn Yêu lần nữa, Diệp Thành thậm chí không cần sử dụng pháp lực, chỉ tiện tay dùng đỉnh thôi là có thể luyện hắn ra tro.
Ví như các pháp thuật thần thông Hải Hoàng Quân Lâm, lửa thần Chu Tước cũng có sự thay đổi to lớn, có dấu hiệu phát triển thần tích trong truyền thuyết.
Thậm chí Tiên Võ Tứ Thức đơn giản nhất đã lâu không dùng, qua cái phất tay của Diệp Thành, chỉ một thức Tinh Thùy Mộ Dã đã khiến đại điện Tề Thiên nổ vang. Pháp tắc nguyên khí vô tận hội tụ tại đây, rút sạch tất cả sức mạnh của đất trời trong vòng nghìn dặm, bùng phát hết mức thậm chí có thể đánh nứt cả một vùng đất.
“Má ơi!”
Thần Tử Vạn Yêu trốn ở trong góc, nhìn Diệp Thành diễn pháp, trong mắt đầy kinh hãi.
Hắn càng nhìn càng tuyệt vọng, pháp thuật thần thông mà Diệp Thành diễn hóa ban đầu còn nằm trong phạm vi lý giải của Thần Tử Vạn Yêu, nhưng càng về sau thì không thể đoán được. Ví dụ như Diệp Thành sử dụng Thần Lôi Khai Thiên Đao, một đao chém xuống, hư không nứt toác, hiện ra một khe nứt tối đen dài mấy trượng, thậm chí ngay cả một cột đá khổng lồ trong đại điện Tề Thiên cũng suýt chút nữa bị Diệp Thành chém gãy đôi.
Thần Tử Vạn Yêu thật sự kinh hãi.
Lúc hắn và các Thần Tử khác vào thần điện đã thử qua, dù bọn họ dốc hết sức cũng không thể lung lay vách đá đen tuyền này. Thần điện nơi này cổ xưa, trải qua hàng tỷ năm, không biết là đại năng nào đã xây nên. Nhưng Thần Tử Vạn Yêu hiểu rõ, nhất định không phải đám người bọn họ có thể tưởng tượng, thậm chí ngay cả Môn chủ của Vạn Yêu Môn cũng chưa chắc đã có năng lực này.
“Rầm!”
Hai tay Diệp Thành nắm lại, bàn tay óng ánh rực rỡ bao phủ trong ánh sáng vàng, thi triển ra Minh Vực Thần Quyền, một quyền đánh vào vách tường. Vách đá được chế tạo từ đá đen vô danh bị anh đấm thành một dấu tay to bằng chậu rửa mặt, in khắc thật sâu. Dù cho nó nhanh chóng phục hồi, nhưng vẫn khiến Thần Tử Vạn Yêu sợ hãi.
Cuối cùng, Diệp Thành rút thanh sắt đen sì loang lổ gỉ sét ra, dùng pháp môn Nhất Kiếm Cách Thế bổ tới.
“Ầm ầm!”
Khoảnh khắc đó, trong thần điện bừng sáng, tiên quang rực rỡ lấp lánh, nghìn luồng khí lành, ánh sáng tốt đẹp dâng lên.
Trên thanh sắt đen loang lổ gỉ sét, vô số gỉ đồng và gỉ sắt đồng thời tan biến, tỏa ra hàng loạt tiên quang. Uy áp dồi dào mênh mông lấp đầy thần điện, khiến đất trời rung chuyển dữ dội. Cả tòa thần điện như một con thuyền nhỏ giữa biển cả mênh mông, dù vô số tiên văn từ vách đá hiện lên chống đỡ sức mạnh của Diệp Thành nhưng cũng không có tác dụng gì.
Ma vật trong vòng mấy nghìn dặm xung quanh run rẩy quỳ xuống, chỉ cảm thấy trong thần điện như có đấng tiên vương trỗi dậy.
“Trảm!”
Diệp Thành chém ra một kiếm, tiên uy cuồn cuộn lan tỏa, suýt chút nữa nghiền nát hồn phách của Thần Tử Vạn Yêu. Nếu không phải Diệp Thành cố ý bảo vệ, e rằng dù hắn chỉ dính phải uy áp sát mép lưỡi kiếm cũng sẽ bị chấn thành mảnh vụn, càng không cần nói đến đối diện trực tiếp với uy lực của kiếm.
“Keng!”
Thần binh chém vào vách tường đá.
Vô số tiên văn theo đó hiện lên, tiên quang trên vách đá rực rỡ, những trận văn màu vàng hiện ra, muốn ngăn cản một kiếm này. Nhưng chiêu này là Diệp Thành dùng hết pháp lực của thần anh để khởi động, điều khiển một thanh thần binh gãy chém ra một kiếm khủng khiếp.
Chung quy những vách đá này chỉ là kiến trúc bình thường của Thần giới, hoàn toàn không đỡ nổi một đòn đã gần với Hợp Đạo.
“Ầm!”