Người bình thường đến đây chắc hẳn là không biết gì.
Nhưng Diệp Thành có thể nhận ra đó là chữ viết mà ở thời Thượng cổ, cho dù là Ma tộc cũng cực ít dùng, chỉ có tộc Viên Ma mới sử dụng.
Trong Ma tộc, tộc Viên Ma là thượng tộc danh xứng với thực, hơn xa Ma tộc hạ đẳng như tộc Lệ Ma, ma tu dưới tay anh tuy được gọi là Lục Nhĩ Mi Hầu, nhưng trên thực tế chỉ là Ma tộc sở hữu một chút xíu huyết mạch của Lục Nhĩ Mi Hầu mà thôi. Cho dù là vậy thì nó cũng có thể dễ dàng đột phá Nguyên Anh ở tinh vực bị lãng quên, hơn nữa còn không phải Ngụy Nguyên Anh. Nếu không gặp phải thánh địa Lăng Tiêu thì tuyệt đối sẽ không thất bại.
Một kẻ chỉ sở hữu chút huyết mạch mà đã có thể tác oai tác quái trong tinh hệ, thì đương nhiên có thể biết huyết mạch của tộc Viên Ma mạnh đến nhường nào. Vua của Viên Ma xưng là Đại Thánh, năm xưa là sự tồn tại tranh đoạt chức vua của Ma tộc cùng với Minh Vương.
“Ý nghĩa của những cái tên này là vào thời Thượng cổ, đây là nơi bọn họ luyện công, nghỉ ngơi, trữ đan dược?”
Ánh mắt Diệp Thành tỏ vẻ đã hiểu, quả nhiên đại điện Tề Thiên không phải do mấy người Thi Vũ Chân Tiên xây dựng, mà vốn là gia viên của tộc Viên Ma.
Mỗi cung điện đều cao đến mấy nghìn hơn vạn trượng, một chiếc ghế đá đã cao mấy nghìn trượng, cũng phù hợp với thể hình khổng lồ đội trời đạp đất của tộc Viên Ma.
Tộc Viên Ma thuần chủng, sinh ra đã có thực lực bằng với Chân Tiên Hợp Đạo, dù sao thân thể vạn trượng và pháp thân vạn trượng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
“Quả nhiên, ma vương bị trấn áp ở đây chắc hẳn chính là người kia…”
Diệp Thành lại lượn một vòng, phát hiện đan thất luyện đan, các loại đan dược, dược tài, pháp khí đã bị cướp sạch, nhìn những vết tích cổ xưa kia, nói không chừng đã biến mất từ mấy chục vạn năm trước rồi. Diệp Thành đoán chắc chắn không phải do đám người Thần Tử Vạn Yêu lấy đi, mà hẳn là do pháp trận mấy người Thi Vũ Chân Tiên bày ra năm đó gây nên.
Diệp Thành cũng không buồn phiền về điều này.
Lúc nhìn thấy Ma Sát Hồn Thiên Trận, Diệp Thành đã biết sẽ không có quá nhiều bảo vật còn sót lại. Anh chỉ cầu mong năm đó có một số thứ không lọt vào mắt đám cổ thánh Chân Tiên các tiên tông, có thể để sót chút ít.
Bây giờ Diệp Thành thực sự rất nghèo, tất cả tài sản của anh đều để ở Tô Bắc để bày Tinh Tà Kiếm Trận sau khi cải tiến, hiện trên người anh chỉ còn mỗi thanh phi kiếm tiên bảo tiện tay lấy của Cố Trường Sinh, ngay cả kiếm Phá Quân anh cũng lấy ra tặng cháu gái làm quà gặp mặt rồi.
Anh nhanh chóng lướt qua mấy cung điện như con thoi, thấy Tàng Binh Các, Giáp Trụ Các đều trống trơn, rõ ràng đã từng bị cướp. Điều này cũng nằm trong suy đoán của anh.
Tuy tộc Viên Ma chỉ như con kiến trong mắt Diệp Thành của kiếp trước, tiện tay là nghiền nát cả đám, nhưng bất cứ một giáp trụ, một binh khí của bọn họ ở phàm trần cũng là thiên bảo tiên bảo, thậm chí là sự tồn tại cấp thần khí.
“Còn sạch hơn là chó liếm”.
Diệp Thành thực sự là cạn lời, anh lượn hết mấy cung điện mà không nhặt được một cái gì, chỉ còn lại mỗi đá.
“Thôi vậy”.
Diệp Thành bất đắc dĩ lắc đầu, anh chắp hai tay sau lưng, bước ra khỏi Tàng Binh Các, đúng lúc anh chuẩn bị rời đi, tiếp tục truy đuổi nguyên anh của Thần Tử Vạn Yêu, thì bỗng ánh mắt đanh lại, nhìn về một góc.
“Ủa?”
Chỉ thấy chỗ rẽ có một lưỡi đao bị gãy cắm dưới đất. Lưỡi đao kia cao mấy trượng, toàn thân đen bóng, gỉ đồng màu xanh trải lốm đốm, xung quanh còn đầy bụi, không biết đã trải qua bao nhiêu nghìn năm, vạn năm, không có chút linh khí nào, hiển nhiên đã thành sắt vụn.
"Đây là..."
Diệp Thành sờ cằm, đi vòng quanh lưỡi đao gãy mấy vòng.
Anh giơ tay, gõ nhẹ vào nó, chỉ thấy thân đao phát ra tiếng lanh lảnh vang vọng như chuông lớn Đại Lữ. Chất liệu vô cùng đặc biệt, được chế tạo từ vật liệu mà Diệp Thành chưa từng gặp bao giờ kể từ khi sống lại, cực kỳ cứng rắn, thậm chí anh nện một quyền mà vẫn không thể khiến nó lay chuyển mảy may.
"Nhìn từ vật liệu, chắc chắn lưỡi đao gãy này không phải đồ của mấy chục vạn năm trước, mà hơi giống một loại tiên kim từng tồn tại ở thời Thượng cổ. Thứ này thường dùng để chế tạo thần bảo vô thượng, sử dụng tiên liệu cực mạnh. Hiện giờ trong vũ trụ, sợ là cũng không có bao nhiêu tiên liệu này tồn tại. Năm xưa khi mình chế tạo thần bảo, cũng phải đến thế giới khác tìm kiếm".
Diệp Thành nhíu mày, trong mắt anh tỏa ra ánh sáng lập lòe, suy nghĩ: "Chắc hẳn lưỡi đao gãy này thuộc một góc hoặc là mũi kiếm của một thanh thần bảo, sau đó bị gãy trong trận chiến, tiên khí tản hết hóa thành sắt vụn, mới cắm ở đây".
Nhưng cho dù tiên khí tản hết, hóa thành sắt vụn thì nó vẫn vô cùng quý giá.
Dù sao đó cũng là tiên kim mà!
Năm xưa, vì tìm kiếm vật liệu này, mà Diệp Thành đã đi qua không biết bao nhiêu thế giới, giao đấu với vô số yêu thú, thần thú mạnh nhất, xông vào từng tông môn cổ xưa đã thành lập triệu năm, giao đấu với các Tiên Tôn đẳng cấp. Mục đích cũng chỉ vì một miếng tiên kim to bằng lòng bàn tay mà thôi.
"Đương nhiên miếng to như thế này thì chắc chắn không phải được đúc hoàn toàn từ tiên kim, nếu không nó còn có giá trị hơn nhiều so với một thánh địa Thái cổ, đủ để khiến các Chân Tiên của chín đại tiên tông sứt đầu mẻ trán vì nó. Nhưng ít nhất trong đó có lẫn tiên kim, nên mới cứng rắn như vậy, chục triệu năm sau vẫn giữ nguyên hình dạng".
Sau đó, rất nhiều Chân Tiên tiên tông càn quét khắp đại điện Tề Thiên, không biết vì lý do gì, có lẽ tưởng là linh khí của nó mất sạch, nên đã vô ý bỏ qua nó. Còn các Thần Tử, các thiên tài trẻ tuổi kia thì có mắt không thấy Thái Sơn, không biết đây từng là một thanh thần binh thần bảo, nên cũng không để ý tới.
Nhưng Diệp Thành lại vô cùng mừng rỡ, cho dù chỉ là một góc bị gãy của một thanh thần bảo, cho dù tiên khí linh mạch đã tan biến, sau chục triệu năm đã biến thành sắt vụn, nhưng nó vẫn là thần bảo, được đúc lẫn cả tiên kim.
Không có pháp lực thần thông, nhưng riêng độ cứng rắn sắc bén thì nó hơn xa tất cả thiên bảo, cho dù là tiên bảo bình thường thì cũng chưa chắc có thể sánh bằng.
"Nếu trong tay mình có món binh khí này, thì cần gì phải dùng đến Nhất Kiếm Cách Thế, sợ rằng chỉ một nhát đã chém thuyền Trường Sinh Ngự Thiên, Vô Cực Tinh Chu thành hai nửa rồi. Mấy người Thần Tử Vạn Yêu, Thần Tử Vô Cực gì đó lại càng chỉ là tép riu. Tất cả mọi thứ dưới thần bảo đều không thể đỡ được một nhát kiếm của mình".
Diệp Thành cười lớn.
Hơn nữa...
Diệp Thành khẽ nheo mắt, thần thức nhạy bén của anh mơ hồ có thể cảm giác được, ở sâu trong lưỡi đao gãy này dường như còn ẩn chứa một chút năng lượng ngưng tụ. Năng lượng kia vô cùng nhỏ bé yếu ớt, nhưng cách cả chục triệu năm vẫn không tiêu tán.
Hiển nhiên thanh thần bảo này không phải sắt vụn hoàn toàn giống như bề ngoài của nó.
"Vù!"
Diệp Thành thử rót một tia pháp lực vào, nhưng lưỡi đao gãy vẫn không hề có phản ứng. Anh khẽ nhíu mày, tiếp tục rót vào nhiều hơn.
Cùng với pháp lực được rót vào ngày càng nhiều, cuối cùng, có một số gỉ đồng màu xanh trên lưỡi đao gãy bỗng tróc ra, mơ hồ tỏa ra chút ánh sáng trong suốt rực rỡ.
Sau đó, một luồng lực hút vô hình truyền tới từ sâu trong thần bảo, Diệp Thành chỉ cảm thấy chân nguyên cuồn cuộn trong người anh như đê vỡ, bị nửa lưỡi đao gãy này hút cạn. Một phần, hai phần, ba phần... Cuối cùng, sau khi hút gần chín phần pháp lực của Diệp Thành, tương đương với toàn bộ chân nguyên của một tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong, thì lưỡi đao kia mới khẽ phát ra tiếng.