“Bẩm điện hạ, đạo thống Vô Cực Cung do Tứ Thần Tử để lại đã bị Diệp Thành giết sạch vào một năm trước. Không chỉ Vô Cực Cung, ngay cả đạo thống của Vạn Yêu Môn, Trường Sinh Giáo, Kim Ô Môn cũng đều bị Diệp Thành hủy diệt”, Thiên Huệ lão tổ bước lên, cung kính đáp.
“Ồ?”
Tô Ma nheo mắt, mơ hồ có ánh sáng bạc bắn ra.
“To gan lắm, dám hủy cả đạo thống của Vô Cực Tông ta, tên Diệp Thành này là ai vậy? Hắn đang ở đâu? Lập tức lệnh cho hắn đến quỳ trước mặt Thần Tử điện hạ sám hối đi, nếu không sẽ giết cả nhà hắn!”, một trưởng lão Vô Cực Tông trách mắng.
“Bẩm điện hạ và các vị trưởng lão, tên Diệp Thành kia là cường giả số một đương thời của tinh vực bị lãng quên, từng dùng tu vi Xuất Khiếu san bằng thánh địa Lăng Tiêu, uy danh chấn động thiên hạ. Hiện giờ, một số tông môn thậm chí còn định phong cậu ta làm Chân Tiên. Tôi nghe nói, dạo này phái Sương Diệp của cậu ta đang chuẩn bị tổ chức đại lễ phong tiên”.
Nhất Tổ Huyết tộc chua chát đáp.
“Chân Tiên? Ha ha ha!”
Các trưởng lão trên Vô Cực Tinh Chu đều ôm bụng cười sằng sặc, ngay cả Thần Tử Tô Ma cũng mỉm cười lắc đầu: “Đúng là đất man di, cả vùng tinh vực bị lãng quên tàn tạ, chỉ một người cảnh giới Xuất Khiếu nhỏ bé mà cũng đòi phong làm Chân Tiên? Ở thiên cảnh Tiểu Nam của tôi, không phải đại năng Hợp Đạo thì tuyệt đối không thể phong danh hiệu Chân Tiên. Nếu truyền ra ngoài, thì người của các tinh vực khác sẽ cười dải Ngân Hà không có người mất”.
“Đúng đúng đúng”, bị mắng là man di nhưng Thiên Huệ Thiên Quân vẫn tươi cười gật đầu phụ họa.
“Thôi vậy, bảo tên Diệp Thành kia đến đây, bản Thần Tử muốn gặp hắn. Thành Hành, dẫn người đi bắt hắn, tiện thể vào đất tiên liên lạc với lão tứ. Sao tôi đến lâu như vậy mà cậu ấy vẫn chưa phái người đến đón tiếp”, Thần Tử Tô Ma phân phó.
“Vâng”.
Thành Hành đáp lời.
“Nghe nói Diệp Thành đã vào đất tiên, nhưng tông môn mà cậu ta để lại là phái Sương Diệp thì vẫn ở Địa Cầu. Chúng tôi xin được dẫn đường cho thần tướng Thành Hành”, Thiên Huệ lão tổ nói, đám Nhất Tổ Huyết tộc cũng hùa theo.
Được Thần Tử Tô Ma gật đầu đồng ý, mấy người Thiên Huệ lão tổ liền đi cùng thần tướng Thành Hành.
Trên đỉnh núi Sương Diệp, Nhất Tổ Huyết tộc toàn thân bao trùm trong sương máu, sắc mặt trắng bệch, giọng nói như ưng đêm kêu lên the thé: “Lũ ranh con phái Sương Diệp, không ngờ lão tổ ta lại đến chứ gì?”
Đỉnh núi Hoành Lan sấm chớp rền vang, biển mây cuồn cuộn.
Thần tướng Thành Hành mặc giáp bạc dẫn theo mọi người đến, mấy chục Thiên Quân sừng sững sau lưng gã, cho dù không thi triển bất cứ phép thần thông nào, thì uy áp đáng sợ giáng xuống cũng khiến linh hồn của mọi người trong phạm vi mấy trăm dặm nứt vỡ. Phái Sương Diệp không thể không dựng pháp trận lên, mới miễn cưỡng chống lại được luồng uy thế ngút trời như sóng dữ kia.
"Con dơi chết tiệt kia, lại dám đến nữa à? Trước đó bà đây đã tha cho một mạng rồi, nếu biết có ngày này, thì bà đây đã dùng vạn kiếm chém mày nát như tương rồi!"
Aokawa Sakura ở trên Sương Diệp Các trợn to mắt la lên.
"Các người muốn gì?"
Phong Linh đưa mắt nhìn các Nguyên Anh đứng sau lưng thần tướng Thành Hành, nhất là khi nhìn thấy mấy Thiên Quân vốn được mời đến Sương Diệp Các, bây giờ lại đi cùng Nhất Tổ Huyết tộc như Thiên Hải Thiên Quân, sắc mặt cô ta vô cùng lạnh lẽo.
"Việc này..."
Thiên Hải lão tổ xấu hổ, rụt về sau trốn tránh, sắc mặt ngại ngùng.
Mấy ngôi sao như sao Thiên Hải trước giờ vẫn luôn qua lại thân thiết với phái Sương Diệp, nhưng sau khi thần tướng Thành Hành đến, để lộ thủ đoạn máu tanh và sức mạnh áp đảo, bọn họ liền lập tức quay lưng phản bội, đúng là quá tiểu nhân.
"Phong Linh tiên tử, chim khôn chọn cành mà đậu, bây giờ tam điện hạ của Vô Cực Tông đã đến, chúng ta nên đi theo cậu ấy, tương lai nói không chừng cũng có thể được phong thần tướng, đến đại giáo biển sao nghe đạo dưới chân Chân Tiên", Thiên Hải lão tổ khuyên nhủ.
"Phải đấy, Phong Linh tiên tử, Sakura thần nữ, người thức thời mới là trang tuấn kiệt, các cô đừng làm trái với trời".
Thiên Huệ Thiên Quân vuốt râu mỉm cười, lão râu tóc bạc phơ, già nhưng tráng kiện, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, cười nói với Phong Linh đang cầm thanh kiếm cổ đồng xanh đứng ngạo nghễ.