Chương 79: Đại hội võ đạo ngầm
Kể từ ngày đó, Tiết Bách Hợp và mẹ cô ta đến sống trong biệt thự của Diệp Thành, cũng không biết họ đã nói gì với Liễu Băng Dao, mấy người bọn họ chung sống với nhau khá hòa thuận.
Tâm trạng của Diệp Thành cũng rất tốt, đương nhiên không phải vì phụ nữ mà là vì cuối cùng việc đào kênh cũng đã thành công.
"Ba ngày, chỉ cần ba ngày, là chúng ta có thể dẫn nước vào!"
Nghe Thẩm Thiên Minh vỗ ngực cam đoan, tâm luôn tĩnh lặng của Diệp Thành không khỏi có chút dao động, chỉ cần đạo trường hoàn thành, anh có thể thăng lên thẳng Kim Đan mà không chịu bất kỳ ngăn trở nào!
Trong giới tu luyện, chỉ cần kết thành Kim Đan, mới có thể được coi là có vai vế. Ngay cả trong chính tông ở Huyền Môn, cũng có thể trở thành một đệ tử chính thức, không cần phải làm những việc vặt như đun nước bổ củi nữa.
Chưa nói đến những khía cạnh khác, chênh lệch giữa cảnh giới Kim Đan và cảnh giới Tu Thể của người tu luyện, chỉ nguyên chân khí dự thôi cũng đã gấp gần mười lần. Người tu chân cấp bậc Kim Đan có thể hấp thụ linh khí vô tận từ trời đất chỉ với Kim Đan nhỏ bé trong đan điền, phất tay cũng có thể phá đá mở đường, uy lực vô tận!
Nhân lúc Diệp Thành đang vui vẻ, Thẩm Thiên Minh liền cung kính nói: "Diệp Tiên sư, sắp tới đại hội võ đạo ngầm của ba tỉnh rồi, tiền bối xem xem…"
Diệp Thành nhướng mày, nhẹ nói: "Đại hội võ đạo ngầm? Đó là cái gì?"
Thẩm Thiên Minh thận trọng giải thích: "Chính là những người đứng đầu ba tỉnh ở Hoa Đông tụ hợp lại với nhau để chia lại quyền lợi cho năm sau. Theo quy định, mọi người sẽ cử ra cường giả dưới trướng để đấu với nhau phân cao thấp. Chỉ khi đó, cường giả mới có đủ tư cách để nhận được chiếc bánh lớn nhất".
"Những năm trước, nhà họ Trình đều đứng đầu, nhưng lần này có Diệp Tiên sư, nhà họ Thẩm tôi chắc chắn sẽ đoạt giải nhất!"
Thẩm Thiên Minh dõng dạc nói, nhưng Diệp Thành lại dùng ánh mắt cười như không cười liếc qua, nói đùa: "Ông muốn tôi giúp ông đấu võ đài?"
"Không, không, lão phu làm sao dám".
Thẩm Thiên Minh rùng mình một cái, lúc trước ông ấy hùng hồn tính toán là thế, nhưng không ngờ rằng Diệp Thành không hề có ý định tham gia.
Theo ý tưởng ban đầu của Thẩm Thiên Minh, Diệp Thành là một đại sư võ đạo có thể sánh ngang với Trình Bác Hiên, mà nhà họ Thẩm là dòng họ đầu tiên mà anh tiếp xúc, chỉ cần sử dụng những biện pháp khéo léo là anh đã có thể thu phục được họ.
Nhưng ông ấy có tính bằng trời, cũng không ngờ Diệp Thành lại giỏi giang như vậy, không nói đến các lão đại ở Giang Thành, ngay cả nhà họ Hà trên đảo Cảng cũng vô cùng ngưỡng mộ!
Sau khi nghe những gì Thẩm Minh Nhan báo cáo, Thẩm Thiên Minh biết rằng ông ấy đã đánh giá thấp Diệp Thành rồi, người này nhất định không phải chỉ ở Giang Thành đơn thuần, một cái nhà họ Thẩm cũng có thể khống chế được.
Đặc biệt là cách đây một thời gian, ông ấy nghe nói Diệp Thành đã thu phục được đứa cháu kiêu ngạo nhất của mình, ông ấy lại chả quá rõ Thẩm Hàn Lâm là người như nào, Diệp Thành có thể biến thằng nhóc thành kẻ nỗ lực cầu tiến như bây giờ, thật không thể tưởng tượng được.
Vì vậy, cho dù Diệp Thành không tham gia đại hội võ đạo ngầm, Thẩm Thiên Minh cũng không làm được gì, không dám làm gì! Bởi vì ông ấy biết chỉ cần ông ấy tỏ ra coi thường Diệp Thành một chút thôi, thì ngày hôm sau sẽ có vô số cường giả kéo tới cửa, tranh giành lấy lòng vị Tiên sư này.
Ông ấy thậm chí còn có thể tưởng tượng được người đầu tiên đến sẽ là người anh em Đặng Nghị của mình!
Thẩm Thiên Minh ở bên cạnh ấp a ấp úng, Thẩm Minh Nhan vội vàng nói: "Diệp Tiên sư, đừng nóng giận, ông nội tôi không có ý như vậy đâu, nhưng đại hội võ đạo ngầm có rất nhiều cao thủ. Ngoại trừ anh ra, nhà họ Thẩm tôi quả thực không biết dựa vào ai cả".
Diệp Thành nhướng mày, lạnh nhạt nói: "Cháu ông ngày càng biết ăn nói đấy. Được rồi, vì cô ấy, lần này tôi sẽ giúp ông".
Thẩm Thiên Minh lập tức mặt mày hớn hở, bản thân đại hội võ đạo ngầm cũng không quan trọng bằng tâm trạng của Diệp Thành, bởi vì ông ấy nhìn ra hy vọng nhà họ Thẩm và Diệp Thành buộc chặt lại với nhau!
Trước đây, khi biết rằng Diệp Thành đã đối đầu với Dật Tiên các vì Tiết Bách Hợp, ông ấy còn cảm thấy cháu gái của mình không còn hi vọng gì nữa rồi, nhưng bây giờ cũng không phải anh không có tí cảm xúc nào với Minh Thanh.
Thẩm Thiên Minh trong lòng vui vẻ, vô tình hay cố ý ám chỉ vài câu, mặt Thẩm Minh Nhan đỏ bừng vì xấu hổ, nhưng cô không chạy trốn như trước. Kể từ khi nhìn thấy Hà Thái Vi bên sông Thương Lan, cô biết rằng sự làm giá của mình không là gì so với một đại gia tộc thực sự.
Nhưng trong tình huống đó, Diệp Thành vẫn chọn mình thay vì Hà Thái Vi, điều này khiến cô rất xúc động, cô không còn dè dặt nữa.
Sau khi đuổi người nhà họ Thẩm đi, Diệp Thành không khỏi bắt đầu vội nghĩ, nói gì thì Trình Bác Hiên cũng là một cường giả kỳ cựu, dù gì thì cũng sẽ có chút bản lĩnh. Nếu anh chủ quan có thể sẽ bị cắn đau.
“Để đối phó với lão già này, mình nên luyện chiêu hai chiêu giết người”, Diệp Thành nhướng mày, suy nghĩ vài giây rồi đột nhiên nở nụ cười: “Có rồi, cứ dùng chiêu đó đi… "
Vài ngày sau, Thẩm Minh Nhan lại đóng vai tài xế vội vã đến biệt thự núi Vân Đỉnh để đón Diệp Thành. Ngoài Diệp Thành và ông cháu nhà họ Thẩm ra thì lần này còn có Hồng Ngũ gia, Mặt Sẹo và hàng chục vệ sĩ tinh nhuệ.
Sắp xếp để Mặt Sẹo đưa những người đó đi cùng, Hồng Ngũ gia đích thân lái xe dẫn đầu phía trước, Thẩm Thiên Minh ngồi ở vị trí phụ lái, Thẩm Minh Nhan cùng Diệp Thành thì ngồi ở phía sau.
“Nhìn hướng đi này, chúng ta sẽ đi đường cao tốc sao?”, Diệp Thành có chút kinh ngạc, anh vốn tưởng rằng đại hội võ đạo tổ chức trong Giang Thành, thế nhưng đường cao tốc hướng đó lại là đi ra ngoại tỉnh.
Thẩm Minh Nhan vội vàng cười nói: "Diệp Tiên sư không biết rồi, ở Hoa Hạ chúng tôi kiểm tra loại chuyện này tương đối nghiêm ngặt, nên không ai dám tổ chức trong thành phố cả. Chúng ta lên đường cao tốc trước, mấy tiếng sau đến biên giới Giang Thành thì sẽ xuống xe, sau đó đi theo con đường mòn đến thị trấn Thanh Hoa".
"Thị trấn Thanh Hoa có ba mặt đều là núi bao bọc. Nơi đây tương đối hẻo lánh mà lại ở chỗ giao nhau của hai tỉnh, cho nên bên trong là dân tộc thiểu số sinh sống, trong trường hợp bình thường, sẽ không có ai quản cả".
"Hơn nữa, những người ở đó rất mạnh nên bọn họ động một chút lại muốn đấu võ. Đại hội võ đạo ngầm của chúng ta chớp lấy cơ hội này để triển khai".
“Hóa ra còn có nhiều chuyện như vậy”, Diệp Thành cong môi, kiếp trước anh là Tiên Đế, muốn gì được nấy nên anh chả có kiên nhẫn với loại chuyện này.
Thẩm Thiên Minh thấy vậy liền lập tức đổi chủ đề, cười nói: "Dù sao chúng tôi cũng chỉ là trò đùa trẻ con thôi. Nếu Diệp Tiên sư có hứng thú, có thể lên du thuyền của vùng biển quốc tế chơi một chuyến, đấu trường ngầm ở đó có hàng chục triệu người tham gia. Tất cả đều là cao thủ võ đạo".
Diệp Thành nhướng mày nói: "Có Võ Thánh không?"
"Cái này …", Thẩm Thiên Minh chê cười nói: "Võ Thánh vô cùng cao quý, cho dù là ở nước ngoài, người ta cũng là nhân vật cốt cán trong thế lực lớn, sao có thể tới nơi như vậy mà đánh giết chứ".
Diệp Thành nghe xong, nhắm mắt lại, thản nhiên nói: "Vậy thì tôi không có hứng thú".
Nghe vậy, Thẩm Thiên Minh đột nhiên rùng mình, lúc trước ông ấy chỉ nghe nói Diệp Thành giết cao thủ võ đạo như giết gà, nhưng lại không tận mắt chứng kiến, cũng không khỏi nghi ngờ việc anh là Võ Thánh.
Nhưng sau khi nghe những gì Diệp Thành nói hôm nay, cậu ấy thực sự đã đến cấp bậc Thánh vực rồi sao?