Chương 575: Một ngón tay đánh bại kẻ thù
“Diệp Tiên sư cẩn thận, nghe đồn Lôi Linh Tử này nắm giữ sức mạnh sấm sét, tu thành thân thể Chân Quân. Trên thực tế còn tu thành một môn thần thông tên Lôi Đình Thần Dực, vô cùng mạnh mẽ!”
Tiêu Dao vội vã hét lên.
Dù sao đứng sau Tiêu Phủ cũng là Hoa Hạ, thế lực to lớn. Mấy tháng nay họ cũng bắt được một tên là đệ tử của tông môn thượng cổ, moi ra không ít tin tức về tông môn cổ xưa kia từ miệng đối phương.
“Ha ha, biết rồi thì làm gì được? E là đám người Hoa Hạ này còn chẳng biết thần thông là gì ấy chứ!”
Lôi Linh Tử cười to, sau lưng hắn hiện ra cặp cánh mang theo sấm sét, cao tới vài trượng. Trên đó có tia sét màu xanh, từng cơn gió lốc tụ chung quanh Lôi Linh Tử. Đôi cánh sau lưng bắt đầu đập thì tiếng sấm đánh lại vang lên.
Ngay sau đó, Lôi Linh Tử biến thành một dòng điện màu xanh, vọt tới chỗ Diệp Thành.
“Ầm ầm!”
Hai người rõ ràng đang cách nhau trăm trượng nhưng khoảng cách này cứ như không tồn tại trước mặt Lôi Linh Tử. Tàn ảnh còn đang cách trăm trượng mà người thật đã tới trước mặt Diệp Thành, tốc độ quá khủng bố, đúng là gấp hai lần vận tốc âm thanh.
Lôi Đình Thần Dực, công pháp hạch tâm bí truyền hàng đầu của Thần Lôi Sơn – là thần thông cao cấp nhất trong Cuồng Lôi Phách Thiên Quyết. Trong mấy thế hệ Thần Lôi Sơn, người tu thành thần thông này không quá năm người. Một khi thành công, uy lực vô cùng, tốc độ chỉ như ảo ảnh lướt qua, nhanh như sấm sét, ngay tức khác có thể chạy ra ngoài trăm dặm, ngay cả Chân Quân cũng không đuổi kịp.
Lôi Linh Tử chính là người trẻ tuổi nhất tu thành Lôi Đình Thần Dực này, tung hoành trong tông môn thượng cổ.
“Chết đi!”
Lôi Linh Tử cười to, hai tay đang bụm một quả cầu sấm sét màu xanh, biến nó thành hai nắm đấm, tung về phía Diệp Thành.
“Vèo!”
Nhưng không ngờ một quyền này của Lôi Linh Tử lại đánh vào trong hư không, Diệp Thành chẳng biết đã biến mất từ lúc nào.
Đồng tử Lôi Linh Tử co rụt lại, giương mắt nhìn quanh thì thấy Diệp Thành đang cách mình mười trượng về bên trái, anh đang chắp tay sau lưng, thản nhiên nhìn hắn.
“Tôi nói này, cái gì mà Lôi Đình Thần Dực chứ, chỉ là một thần thông quèn thôi, nếu không phải có song linh căn trời cho thì hoàn toàn không thể tu thành thần thông này, hơn nữa, dù tu thành thì cũng không hiệu quả bao nhiêu!”
Thiên phú của người tu tiên có nghìn vạn loại, nhưng chủ yếu vẫn là phân chia linh căn và linh thể.
Linh thể bẩm sinh chính là bước khởi đầu cho thân thể thiên tiên sau này, thiên phú cực cao, có thể tiến vào Kim Đan mà không gặp phải khó khăn, ví dụ như ác ma Huyết tộc, linh thú,... chúng trưởng thành sẽ đạt tới cảnh giới Kim Đan.
Mà linh căn kém hơn linh thể một chút, chỉ là một tia linh mạch bên trong cơ thể, có thể cảm nhận linh khí nào đó trong trời đất mà thôi. Linh căn cực phẩm đã là loại tốt nhất, có thể thăng lên tiên thiên, song hệ linh căn cực phẩm tất nhiên sẽ mạnh hơn.
Dù vậy, trong mặt Diệp Thành, dù là ba đại thần vương, vừa sinh ra là đã có thần thể đại thành, thậm chí khi trưởng thành sẽ là cấp bậc chân tiên Hợp Đạo, những người như thế, anh còn giết được, huống chi chỉ là một Lôi Linh Tử.
“Láo toét!”
Lôi Linh Tử tức giận bùng nổ, Thần Lôi Sơn nổi tiếng vì tính cách nóng nảy, làm người đứng đầu đệ tử Thần Lôi Sơn, tính cách vừa chọc vào là nổ ngay.
“Bùm...”
Lôi Linh Tử chuyển động trên không, biến thành một bóng hình màu xanh, đánh tới chỗ Diệp Thành, hai cánh sau lưng như biến thành hai con chùm tia la-de, nhô lên cao, chém về phía Diệp Thành.
Hai chùm tia la-de có uy lực cực mạnh, đủ để chém chiến hạm thành hai nhưng sau khi thấy cảnh Cửu Thiên Huyền Quang của Minh Sương, nó chẳng là cái thá gì cả.
“Lôi Linh Tử tức giận rồi!”
Từ An Dân đứng đỉnh núi hờ hững nói.
“Xem thử hai người này, ai thắng ai thua?”, vẻ ngoài Bạch Vân Thường trong trẻo mà lạnh lùng nhưng giọng nói như tiếng ngọc trai rơi trên khay bạc.
“Diệp Tiên sư này thì tuy tôi không nhìn ra được cơ sở của anh ta nhưng có lẽ đã tìm được chút cơ duyên, từng tu luyện pháp môn tu tiên. Đáng tiếc là chỉ cần anh ta chưa thành Chân Quân thì vẫn không phải đối thủ của Lôi Linh Tử. Là người đứng đầu Thần Lôi Sơn, trong tay Lôi Linh Tử đâu phải chỉ có một át chủ bài là Lôi Đình Thần Dực”.
Từ An Dân chậm rãi nói, vô cùng tự tin.
“Tôi cược Diệp Tiên sư thắng!”
Bạch Vân Thường nói, ánh mắt liếc nhìn Diệp Thành, trước mắt cô ta bỗng hiện lên cảnh sư thúc mình dẫn sư muội Thẩm Minh Nhan về từ Hoa Hạ vào hai, ba năm trước.
“Minh Nhan từng kể cho tôi là mình thích một người, được gọi là Diệp Tiên sư, ở Hoa Hạ này, hơn nữa còn có năng lực giết Huyền Tiên, không biết có thật hay không”.
Bạch Vân Thường nghĩ trong lòng.
Mà lúc này, trận chiến vẫn tiếp tục.
“Bốp...”
Chùm tia la-de cao vài trượng màu kia như thanh kiếm sét khổng lồ, nghiền nát hư không giống máy bay chiến đấu bay lượn khắp chín tầng trời.
Toàn thân Lôi Linh Tử được bọc trong điện lưu, ầm ầm nổ vang. Thể xác của hắn đã đạt tới Chân Quân, cách cảnh giới Chân Quân chỉ có nửa bước thôi. Dù về chiến lực thì không hề yếu hơn đám người Tiết Mộng Ngưng, thực tế là còn cao hơn một bậc.
“Tôi nói, không thạo thần thông mà!”
Diệp Thành bắt chéo tay sau lưng, sau đó một tay giơ ra, duỗi ngón, búng một cái.
“Răng rắc!”
Trên bầu trời vang lên âm thanh như tiếng sấm.
Cả hư không bị một tia sáng màu vàng chiếu rọi rồi vỡ nát. Mọi người trừng to mắt mà chỉ có thể nhìn thấy cột sáng màu vàng từ trong lòng bàn tay Diệp Thành phóng ra, xẹt qua hư không, xuyên thủng hai cánh Lôi Đình Thần Dực, va chạm với nắm đấm của Lôi Linh Tử.
“Bùm!”
Lôi Linh Tử như bị một tảng đá nặng mấy chục nghìn tấn nện vào, cả người bay ngược ra ngoài, biến thành một bóng dáng màu xanh, nhảy ra một chỗ cách đó trăm mét rồi tông vào một ngọn núi nhỏ khiến ngọn núi lủng một lỗ lớn.
“Đây là...”
Đồng tử mọi người co rụt, Từ An Dân vô cùng tự tin cũng cứng đờ cả mặt.
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì thế? Gần như không có ai thấy rõ, thậm chí mọi người còn không biết lúc cuối Diệp Thành đã ra tay thế nào. Đến khi Lôi Linh Tử bay ra khỏi núi thì họ mới thấy cảnh đó.
Lôi Đình Thần Dực của Lôi Linh Tử đã bị rách hai lỗ lớn cỡ tách trà như mới bị tên lửa bắn thủng vậy. Trên bả vai bên trái có một lỗ nhỏ cỡ ngón cái, nó xuyên thấu cả bả vai.
“Lôi Linh Tử tức giận rồi!”
Từ An Dân đứng đỉnh núi hờ hững nói.
“Xem thử hai người này, ai thắng ai thua?”, vẻ ngoài Bạch Vân Thường trong trẻo mà lạnh lùng nhưng giọng nói như tiếng ngọc trai rơi trên khay bạc.
“Diệp Tiên sư này thì tuy tôi không nhìn ra được cơ sở của anh ta nhưng có lẽ đã tìm được chút cơ duyên, từng tu luyện pháp môn tu tiên. Đáng tiếc là chỉ cần anh ta chưa thành Chân Quân thì vẫn không phải đối thủ của Lôi Linh Tử. Là người đứng đầu Thần Lôi Sơn, trong tay Lôi Linh Tử đâu phải chỉ có một át chủ bài là Lôi Đình Thần Dực”.
Từ An Dân chậm rãi nói, vô cùng tự tin.
“Tôi cược Diệp Tiên sư thắng!”
Bạch Vân Thường nói, ánh mắt liếc nhìn Diệp Thành, trước mắt cô ta bỗng hiện lên cảnh sư thúc mình dẫn sư muội Thẩm Minh Nhan về từ Hoa Hạ vào hai, ba năm trước.
“Minh Nhan từng kể cho tôi là mình thích một người, được gọi là Diệp Tiên sư, ở Hoa Hạ này, hơn nữa còn có năng lực giết Huyền Tiên, không biết có thật hay không”.
Bạch Vân Thường nghĩ trong lòng.
Mà lúc này, trận chiến vẫn tiếp tục.
“Bốp...”
Chùm tia la-de cao vài trượng màu kia như thanh kiếm sét khổng lồ, nghiền nát hư không giống máy bay chiến đấu bay lượn khắp chín tầng trời.
Toàn thân Lôi Linh Tử được bọc trong điện lưu, ầm ầm nổ vang. Thể xác của hắn đã đạt tới Chân Quân, cách cảnh giới Chân Quân chỉ có nửa bước thôi. Dù về chiến lực thì không hề yếu hơn đám người Tiết Mộng Ngưng, thực tế là còn cao hơn một bậc.
“Tôi nói, không thạo thần thông mà!”
Diệp Thành bắt chéo tay sau lưng, sau đó một tay giơ ra, duỗi ngón, búng một cái.
“Răng rắc!”
Trên bầu trời vang lên âm thanh như tiếng sấm.
Cả hư không bị một tia sáng màu vàng chiếu rọi rồi vỡ nát. Mọi người trừng to mắt mà chỉ có thể nhìn thấy cột sáng màu vàng từ trong lòng bàn tay Diệp Thành phóng ra, xẹt qua hư không, xuyên thủng hai cánh Lôi Đình Thần Dực, va chạm với nắm đấm của Lôi Linh Tử.
“Bùm!”
Lôi Linh Tử như bị một tảng đá nặng mấy chục nghìn tấn nện vào, cả người bay ngược ra ngoài, biến thành một bóng dáng màu xanh, nhảy ra một chỗ cách đó trăm mét rồi tông vào một ngọn núi nhỏ khiến ngọn núi lủng một lỗ lớn.
“Đây là...”
Đồng tử mọi người co rụt, Từ An Dân vô cùng tự tin cũng cứng đờ cả mặt.
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì thế? Gần như không có ai thấy rõ, thậm chí mọi người còn không biết lúc cuối Diệp Thành đã ra tay thế nào. Đến khi Lôi Linh Tử bay ra khỏi núi thì họ mới thấy cảnh đó.
Lôi Đình Thần Dực của Lôi Linh Tử đã bị rách hai lỗ lớn cỡ tách trà như mới bị tên lửa bắn thủng vậy. Trên bả vai bên trái có một lỗ nhỏ cỡ ngón cái, nó xuyên thấu cả bả vai.
Đã là cơ thể Chân Quân mà bị đánh trúng trái tim thì vẫn chết ngay tại chỗ, may mà chỉ là vai.
Một ngón tay mà làm được tới thế sao?
“Điều này sao có thể xảy ra chứ? Dù là một Chân Quân thì một ngón tay cũng không thể đánh bay Lôi Linh Tử, làm tổn thương đạo thể Phong Lôi của hắn được, Diệp Tiên sư nhất định đã dùng pháp bảo hoặc thần thông đỉnh cấp nào đó rồi!”
Ánh mắt Từ An Dân nghiêm túc, mỗi một câu mỗi một chữ đều vô cùng căng thẳng.
Trong mắt Bạch Vân Thường lóe lên, dường như chính cô ta cũng không ngờ Diệp Thành sẽ thắng. Trước đó cô ta ủng hộ Diệp Thành cũng vì nể mặt Thẩm Minh Nhan đáng thương kia thôi.
“Tôi muốn giết anh!”
Cả người Lôi Linh Tử đẫm máu, điên cuồng hét lớn, trong mắt đều là sấm sét phẫn uất.
Từ khi tung hoành trong tông môn tới nay, hắn đã bao giờ chịu uất ức thế này? Giờ hắn đã không thể nghĩ được gì, không cần biết mình có phải đối thủ của Diệp Thành hay không, trong đầu chỉ muốn giết Diệp Thành.