Chương 462: Tề đạo sư
“Cảnh giới Ngưng Đan?”
Một lúc lâu sau mới có người sửng sốt thốt lên, ngay lập tức dẫn đến một phen kinh hãi.
“Không thể nào, không phải người Địa Cầu là chủng tộc cằn cỗi, lạc hậu, ngu muội hay sao? Sao lại có người cảnh giới Ngưng Đan, hơn nữa còn là người trẻ tuổi đến thế? Chẳng phải như vậy có nghĩa một ngày nào đó anh ta sẽ bước vào cảnh giới Kim Đan, vượt qua tất cả mọi người đang có mặt tại đây sao?”
Những người đứng đó không dám tin, còn hai hộ vệ bị hủy kiếm thì càng hoảng sợ, liên tục lùi về sau hai bước, mặt lộ vẻ sợ hãi.
Người mạnh đứng trên tất cả, tôn kính kẻ mạnh là quy tắc chung của tất cả sinh vật. Nhất là ở giới tu tiên, hai người họ dám ra tay với một người cảnh giới Ngưng Đan thì cho dù có bị giết cũng không trách người ta được.
Điều duy nhất khiến bọn họ cảm thấy may mắn là vị cao thủ Ngưng Đan này là người Địa Cầu. Theo pháp luật của thành Nam Ngọc, người Địa Cầu tuyệt đối không được phép ra tay với bọn họ, bằng không chỉ có con đường chết.
Thế nhưng chuyện khiến bọn họ kinh hãi lại xảy ra. Vị cao thủ đối diện hủy kiếm của bọn họ xong hoàn toàn không hề có ý định dừng lại, thay vào đó là sải bước không nhanh không chậm về phía họ.
Bọn họ sợ đến mức liên tục lùi về sau, ban đầu người bên phải rất kiêu ngạo, bây giờ gào lên tỏ vẻ hung dữ: “Mày, mày định làm gì? Lẽ nào mày định ra tay hay sao, quy tắc của thành Nam Ngọc…”
Hắn còn chưa nói xong đã cảm thấy ngực mình đau đớn dữ dội, lúc hoàn hồn thì người đã ngã ra đất, ngực bị một bàn chân đạp lên.
“Tôi không quan tâm quy tắc của thành Nam Ngọc. Quy tắc của Diệp Thành tôi là, nếu anh đã dám ra tay với tôi thì hãy chuẩn bị tâm lý mình sẽ bị giết!”
Không chỉ riêng câu này, mà lúc nhìn thấy anh ra tay, đám đông đã không kìm được run rẩy. Người này… người này thật sự dám làm trái pháp luật của thành Nam Ngọc. Anh ta, anh ta là kẻ điên!
Có vài kẻ nhát gan đã bắt đầu âm thầm lùi ra sau, sợ tên điên này nổi khùng lên sẽ làm tổn thương người khác mà không cần biết là ai.
Nhưng đúng lúc đó, một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên từ bên trong Bắc Võ tiên viện: “Kẻ nào dám làm loạn ở trước cửa Bắc Võ tiên viện?”
Nghe thấy giọng nói đó, hai hộ vệ lập tức mừng rỡ kêu lên: “Tề đạo sư, tên điên này định giết chúng tôi, mau tới cứu chúng tôi!”
Nghe tiếng hai người kêu cứu, bên trong Bắc Võ tiên viện lóe lên ánh sáng, một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi chợt xuất hiện nơi cửa, ông ta chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt ngạo mạn.
Lúc nhìn thấy người này, mọi người cùng hoan hô:
“Là Tề đạo sư, người thầy có thiên phú cao nhất, trẻ tuổi nhất của Bắc Võ tiên viện, chưa tới năm mươi tư tuổi đã ngưng đan. Bắc Võ đại sư nói trước năm một trăm tuổi, chắc chắn ông ấy có thể ngưng kết kim đan!”
“Trời ạ, chúng ta lại được đứng cùng với một nhân vật truyền kỳ như vậy, thật là vinh hạnh quá!”
“Ha ha, Tề đạo sư ra đây rồi, để xem tên nhóc kia còn quậy thế nào được”.
“…”
Tề đạo sư có vẻ hơi cao ngạo, tỏ thái độ kinh thường đối với những tiếng hoan hô từ xung quanh, ngẩng đầu nhìn Diệp Thành: “Cậu là ai? Vì sao lại đến làm loạn ở cửa Bắc Võ tiên viện?”
Diệp Thành còn chưa nói gì, tên hộ vệ kiêu căng nhất từ lúc đầu đã sốt sắng nói: “Tề đạo sư, anh ta là người Địa Cầu, muốn vào Bắc Võ tiên viện chúng ta nhưng không được nên gây chuyện trước mặt mọi người. Hai người chúng tôi tính ngăn cản, kết quả ngay cả phi kiếm cũng bị chém gãy mất rồi. Anh ta còn định giết chúng tôi, mong thầy làm chủ!”
“Ồ?”
Tề đạo sư nghe hắn kể xong cũng không tùy tiện ra tay, mà là nhìn về phía Diệp Thành hỏi: “Vị đạo hữu đây có gì để giải thích không?”
Chỉ hành động này đã tỏ rõ ông ta khác hoàn toàn với đám người xung quanh tự cho mình là thượng đẳng kia, chí ít sự cao ngạo của ông ta không che mờ hai mắt.
Chu Vân cười nhạt nói: “Anh ta thì có gì để giải thích kia chứ. Bản thân là người Địa Cầu, xuất hiện ở thành Nam Ngọc này đã là cái tội!”
Diệp Thành thờ ơ đáp: “Hai người họ dám ra tay với tôi, chỉ dựa vào điều này đã là tội đáng phải chết rồi. Thế nào? Tôi giết bọn họ, ông có ý kiến sao?”
Nghe thấy lời khiêu khích rõ ràng thế kia, Tề đạo sư không những không nổi giận, mà ngược lại suy nghĩ một lúc rồi bình tĩnh nói: “Nghe cũng đúng, kẻ mạnh đứng đầu là quy tắc xưa nay không đổi. Bọn họ đã dám ra tay với cao thủ cảnh giới Ngưng Đan đương nhiên phải trả giá”.
Mọi người nghe vậy đều ngạc nhiên, không ngờ Tề đạo sư lại nói giúp cho người Địa Cầu. Hai tên hộ vệ đang định mở miệng thì Tề đạo sư lại phất tay ngăn bọn họ lại, nhìn Diệp Thành nói:
“Nhưng cậu có thực lực của cảnh giới Ngưng Đan thật không?”
Nghe ông ta nói vậy, những người khác cũng nổi lên nghi ngờ. Đúng vậy, mình không đủ thực lực, không thể nhìn thấu thằng nhóc này, chỉ biết anh ta đúng là rất lợi hại. Thế nhưng, nếu Tề đạo sư ở cảnh giới Ngưng Đan đã nêu ra nghi vấn, vậy thì mọi người chắc chắn sẽ tin Tề đạo sư!
“Phải đấy, tôi vẫn luôn nghi ngờ, sao người Địa Cầu có thể có thực lực Ngưng Đan được chứ?”
“Tôi đoán cậu ta nắm giữ pháp bảo hộ thân nào đó có thể làm gãy phi kiếm mà thôi”.
“Ha ha, nếu đã như vậy, chúng ta có nên xông lên kiếm chút lợi không?”
“…”
Trong thoáng chốc, ánh mắt của đám người xung quanh như biến thành mắt sói, ngay cả Tô Như Sương cũng hơi thay đổi sắc mặt. Suy cho cùng, cô ta cũng chỉ mới nhìn thấy anh thi triển ra một chiêu mà thôi, rất có khả năng anh thực hiện được chiêu ấy nhờ ngoại lực nào đó.
Nhưng Diệp Thành vẫn bình thản như cũ, khẽ cười đáp: “Thực lực của tôi, ông hoàn toàn không thể tưởng tượng được”.
Tề đạo sư nghe hắn kể xong cũng không tùy tiện ra tay, mà là nhìn về phía Diệp Thành hỏi: “Vị đạo hữu đây có gì để giải thích không?”
Chỉ hành động này đã tỏ rõ ông ta khác hoàn toàn với đám người xung quanh tự cho mình là thượng đẳng kia, chí ít sự cao ngạo của ông ta không che mờ hai mắt.
Chu Vân cười nhạt nói: “Anh ta thì có gì để giải thích kia chứ. Bản thân là người Địa Cầu, xuất hiện ở thành Nam Ngọc này đã là cái tội!”
Diệp Thành thờ ơ đáp: “Hai người họ dám ra tay với tôi, chỉ dựa vào điều này đã là tội đáng phải chết rồi. Thế nào? Tôi giết bọn họ, ông có ý kiến sao?”
Nghe thấy lời khiêu khích rõ ràng thế kia, Tề đạo sư không những không nổi giận, mà ngược lại suy nghĩ một lúc rồi bình tĩnh nói: “Nghe cũng đúng, kẻ mạnh đứng đầu là quy tắc xưa nay không đổi. Bọn họ đã dám ra tay với cao thủ cảnh giới Ngưng Đan đương nhiên phải trả giá”.
Mọi người nghe vậy đều ngạc nhiên, không ngờ Tề đạo sư lại nói giúp cho người Địa Cầu. Hai tên hộ vệ đang định mở miệng thì Tề đạo sư lại phất tay ngăn bọn họ lại, nhìn Diệp Thành nói:
“Nhưng cậu có thực lực của cảnh giới Ngưng Đan thật không?”
Nghe ông ta nói vậy, những người khác cũng nổi lên nghi ngờ. Đúng vậy, mình không đủ thực lực, không thể nhìn thấu thằng nhóc này, chỉ biết anh ta đúng là rất lợi hại. Thế nhưng, nếu Tề đạo sư ở cảnh giới Ngưng Đan đã nêu ra nghi vấn, vậy thì mọi người chắc chắn sẽ tin Tề đạo sư!
“Phải đấy, tôi vẫn luôn nghi ngờ, sao người Địa Cầu có thể có thực lực Ngưng Đan được chứ?”
“Tôi đoán cậu ta nắm giữ pháp bảo hộ thân nào đó có thể làm gãy phi kiếm mà thôi”.
“Ha ha, nếu đã như vậy, chúng ta có nên xông lên kiếm chút lợi không?”
“…”
Trong thoáng chốc, ánh mắt của đám người xung quanh như biến thành mắt sói, ngay cả Tô Như Sương cũng hơi thay đổi sắc mặt. Suy cho cùng, cô ta cũng chỉ mới nhìn thấy anh thi triển ra một chiêu mà thôi, rất có khả năng anh thực hiện được chiêu ấy nhờ ngoại lực nào đó.
Nhưng Diệp Thành vẫn bình thản như cũ, khẽ cười đáp: “Thực lực của tôi, ông hoàn toàn không thể tưởng tượng được”.
Lời này là thật, loại thực lực có thể đối kháng với cảnh giới Nguyên Anh khi mới ở cảnh giới Kim Đan đỉnh cao không phải thứ mà những người này có thể tưởng tượng được. Nhưng lúc vào tai bọn họ thì lại có chút yếu tố ngầm thừa nhận và cứng miệng.
Tề đạo sư cũng không nổi giận, mà cười ha hả: “Tên nhóc cậu thật là kiêu căng. Được, không phải cậu muốn vào Bắc Võ tiên viện sao? Tôi sẽ cho cậu cơ hội, cùng đấu với tôi vài chiêu, nếu cậu có thể đỡ được ba chiêu của tôi thì tôi sẽ cho cậu vào Bắc Võ tiên viện!”
Đạo sư của Bắc Võ tiên viện đều là người xuất chúng, đương nhiên có quyền tiến cử đặc biệt. Nhất là Tề đạo sư có thiên phú cao nhất trong số đó, thật sự ông ta chỉ cần nói một câu thì có thể cho người Địa Cầu vào học viện!
Nhưng không ai cảm thấy Diệp Thành sẽ có được may mắn vào Bắc Võ tiên viện, bởi vì một đòn đánh của cảnh giới Ngưng Đan không phải chuyện đùa. Đó là đòn đánh đã chứa một phần sức mạnh của kim đan, người tu chân bình thường không thể chịu đựng nổi.
“Ha, lần này để xem thằng nhóc kia xử lý thế nào!”
Mỗi một người bọn họ đều nhìn Diệp Thành với ánh mắt cười trên nỗi đau người khác, ngay cả Tô Như Sương trước kia đã nói giúp anh cũng không lên tiếng nữa.
Tuy nhiên, Diệp Thành lại tỏ ra vô cùng thích thú nói: “Được, ông đã nói vậy thì tôi sẽ nể mặt ông. Nếu ông đỡ được một chiêu của tôi, tôi sẽ tha cho cái mạng nhỏ của hai tên hộ vệ kia”.
Anh dứt lời, mọi người đều tỏ vẻ cực kỳ khinh bỉ, lẽ nào thằng nhóc này còn dám ra tay giết người trước mặt Tề đạo sư hay sao? Anh ta nói như vậy chỉ là muốn lấy lại thể diện, miễn cho mình không đỡ nổi một chiêu mà mất hết mặt mũi.
Nghe Diệp Thành nói thế, Tề đạo sư lại càng cười thật vui vẻ:
“Thú vị, cậu thật thú vị, chúng ta quyết định như vậy đi!”