Mục lục
Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 208: Hải Hoàng Lưu Ly thể

Sư đồ hai người này bây giờ cũng không dám vô lễ với Triệu Nhã Nhi nữa, cuống quýt cười nói: “Cô Triệu bớt giận, hai sư đồ chúng tôi chỉ là kính trọng uy danh của Diệp Tiên sư, tuyệt đối không có ý đồ gì khác”.

Triệu Nhã Nhi hừ lạnh nói: “Lúc nãy hai người cũng nói với lão già kia như thế đấy”.

Hàn Thanh Sơn và Vương Đạc liền cười ngượng ngùng, cũng không để ý đến Triệu Nhã Nhi nữa, bắt đầu đi nịnh hót Diệp Thành.

Diệp Thành cũng lười để ý đến mấy kẻ gió chiều nào xoay chiều ấy này, chỉ thản nhiên nói: “Võ quán Bát Quái có chút nhân duyên với tôi, Nhã Nhi cũng khá tốt với tôi, cho nên nếu võ quán Bát Quái xảy ra chuyện, tôi chỉ tìm Bát Quái môn mà thôi, hiểu ý của tôi không?”

Hàn Thanh Sơn nghe được lời này, khuôn mặt già nua hơi co giật, Diệp Thành rõ ràng là muốn bọn họ làm bảo kê cho Bát Quái võ quán mà!

Nhưng khi nhớ lại Lôi Đình Quang Luân cứng rắn không thể phá vỡ, làm sao ông ta còn dám nói một chữ không cơ chứ? Ông ta chỉ có thể hoang mang cúi đầu đồng ý.

Diệp Thành thỏa mãn gật đầu: “Cút đi”.

Hai người nghe xong lời này, cảm thấy như được giải thoát, cuống quýt chạy ra ngoài, nhưng Diệp Thành lại nhíu mày, ngón tay khẽ bắn ra một luồng khí, hừ lạnh nói: “Tôi đã cho anh đi chưa?”

Lời nói của anh vừa truyền ra, trong bụi cỏ truyền ra một tiếng ầm ầm, một người bị bắn ra từ trong bụi, không phải Trương Thiên Hàng thì còn có thể là ai?

Lúc này anh ta đã sớm không còn thái độ ngông cuồng trước đó nữa, liên tục lăn lộn bò xuống dưới chân của Diệp Thành, dập đầu liên tục: “Diệp Tiên sư, là tôi có mắt không tròng, như ếch ngồi đáy giếng! Cầu xin anh rộng lượng, cứ coi tôi như là một kẻ tép riu mà tha cho tôi đi!”

Nhìn thấy dáng vẻ của anh ta, Triệu Linh Nhi cảm thấy rối rắm trong lòng, quay đầu đi không muốn nhìn thấy cảnh này nữa.

Nhưng Trương Thiên Hằng quay đầu lại nhìn cô ta, cuống quýt bò tới ôm lấy chân Triệu Linh Nhi khóc lóc van nài: “Sư muội, sư muội, cầu xin em nói giúp anh một câu đi, em không phải là người phụ nữ của Diệp Tiên sư hay sao? Xin em cứu anh đi mà!”

Triệu Linh Nhi nghe được lời này, cảm thấy tủi thân vô cùng, hung hăng tát Trương Thiên Hàng một cái, giận dữ quát: “Cút!”

Mặc dù là như thế, trong lòng cô ta không khỏi nhớ đến chuyện cũ ngày xưa, nhịn không được cầu xin: “Diệp, Diệp Tiên sư, người này căn bản không thể tạo thành bất kì uy hiếp nào đối với anh, anh có thể buông tha cho anh ta được không?”

Diệp Thành liếc cô ta một cái, thản nhiên nói: “Hình như chúng ta không thân thiết đến thế, cô có tư cách gì cầu xin tôi cơ chứ?”

Lời này nói ra không chút nể nang nào, nhất thời khiến Triệu Linh Nhi cảm thấy tủi thân rơi nước mắt, Triệu Nhã Nhi ở bên cạnh thương cho chị mình, không khỏi kéo góc áo Diệp Thành nói: “Diệp, Diệp Tiên sư…”

Nhìn dáng vẻ rụt rè của cô ấy, Diệp Thành không khỏi mỉm cười nói: “Từ khi nào lại biến thành dáng vẻ như thế rồi, lúc trước không phải còn tự xưng là tiểu sư tỷ, muốn che chở cho tôi hay sao?”

Triệu Nhã Nhi nghe xong lời này, nhất thời xấu hồ nói: “Ôi trời, đấy là do người ta không biết thân phận của anh hay sao, đừng có trêu trọc tôi nữa”.

Diệp Thành sờ sờ cái đầu nhỏ của cô ấy, thản nhiên nói: “Nếu cô đã cầu xin cho anh ta thì tôi cũng không làm khó anh ta nữa”.

Nghe được lời này, Trương Thiên Hàng nhất thời vui mừng, vội vàng dập đầu liên tục nói: “Cảm ơn tiểu sư muội, cảm ơn Diệp Tiên sư!”

Anh ta vừa nói như thế, vừa lủi thủi chạy nhanh ra khỏi đây, Triệu Linh Nhi nhìn người đàn ông mà mình yêu thương lại biến thành dáng vẻ như thế, nhịn không được lại khóc nấc lên thành tiếng, nước mắt tuôn ra như suối.

Diệp Thành cũng không để ý đến cô ta, thản nhiên nói với Triệu Nhã Nhi: “Cô giúp tôi đi chuyển lời tới nhà họ Tào, nói cho Tào Hinh Toàn tôi chuẩn bị bế quan một thời gian, xuất quan tự nhiên sẽ đi gặp cô ấy”.

Triệu Nhã Nhi còn chưa hiểu rõ đây là có ý gì, thành thành thật thật gật đầu đồng ý, nhưng Triệu Nhân Thanh ở bên cạnh lại vui mừng trong lòng. Hành động này của Diệp Thành giống như tuyên bố với toàn bộ tỉnh Tô Bắc, mình có quan hệ với võ quán Bát Quái, địa vị của nhà họ Triệu từ nay về sau sẽ tăng lên rất nhiều.

Đợi đến khi Triệu Nhân Thanh cảm ơn rối rít rồi mang theo hai cô con gái rời đi, Diệp Thành mới hít sâu một hơi, đi đến bên cạnh Bích Thủy Đàm, học theo Lão Tông chủ ngồi xuống bắt chéo hai chân, lơ lửng giữa không trung.

Lúc này anh bình tĩnh lại, suy nghĩ kĩ lại một chút, rốt cuộc nên tu hành Đạo thể gì.

Đúng thế, Đạo thể!

Nếu như so sánh người tu chân với binh lính trong quân đội, như thế công pháp sẽ tương đương với sự huấn luyện trong quân đội, chiêu thức tương đương với súng đạn, pháp bảo tương đương với vũ khí chiến lược như lựu đạn tên lửa, mà Đạo thể chẳng khác nào cơ thể của chính mình vậy.

Cho dù bạn được huấn luyện chuyên nghiệp, được trang bị tốt, nếu như cơ thể không đủ mạnh, tất cả mọi thứ đều chỉ là phí công mà thôi!

Tu hành Đạo thể, chẳng những có thể làm cho người tu chân đạt được sự thay đổi căn bản về thể chất, càng có thể luyện thành thần công, đạt được sức mạnh hủy diệt đất trời.

So với thuật pháp cùng cấp, uy lực của thần thông lớn hơn gấp mấy lần, hơn nữa thoải mái sử dụng, căn bản không cần bất kì khẩu quyết pháp bảo nào, chỉ cần tiêu hao linh lực của người thi triển là được. Hơn nữa cảnh giới của người sử dụng càng cao, thần thông cũng sẽ theo đó mà trưởng thành lên.

Tiền đề để tu luyện thần thông là phải có Đạo thể, mà rất nhiều Đạo thể bậc trung trở lên, thậm chí bản thân cũng phụ tải cho thần thông. Vì vậy trong giới tu chân, muốn được gọi là cao thủ, có Đạo thể là tiêu chuẩn tối thiểu.

Dựa theo điều kiện bình thường mà nói, muốn tu thành Đạo thể, ít nhất phải có Nguyên Anh mới được, chỉ là dựa vào tài năng của Tiên Đế Diệp Thành, cũng có thể không cần để ý đến điều kiện này.

Nhưng thứ làm anh đau đầu, là tất cả các điều kiện cần thiết để tu thành Đạo thể.

Ví dụ như Bá Tần Cửu Long thể của mình kiếp trước, nhất định phải có ba điều kiện cơ bản là Long châu tinh thạch, Nguyên Anh cực đỉnh và tu thành bá Vương Quyết mới có thể luyện được thể chất này.

Dựa theo điều kiện bình thường, những bảo bối cần để tu hành sợ rằng lục tung cả trái đất này cũng không thể tìm ra.



Chỉ là lúc trước anh tinh luyện toàn bộ linh khí của dòng sông Thương Lan thành một giọt nước, liền có ý tu hành một cái thủy hệ Đạo thể, bây giờ tu vi đã đủ, chính là thời cơ luyện hóa Đạo thể.

Diệp Thành tìm kiếm trong đầu, từng loại thủy hệ Đạo thể hiện lên, ở trong vũ trụ rộng lớn mênh mông, công pháp tu hành nhiều như những cánh đồng bát ngát, Đạo thể cũng tuyệt đối không ít, những Đạo thể mà anh nhớ tới đã hơn chục nghìn loại khác nhau rồi.

Thủy Linh thể, hạ phẩm Đạo thể, sau khi luyện thành cơ thể có thể tự do hóa thành dòng nước, không sợ đao kiếm chém xuống, cũng chẳng sợ sét đánh lửa thiêu, nhưng lại bị thuật pháp hệ thổ khắc chế.

Thủy Vụ Huyễn Linh thể, trung phẩm Đạo thể, kèm theo thần thông Kính Hoa Thủy Nguyệt, có thể làm cho đối thủ rơi vào ảo giác vô tận, rất khó để phát hiện ra, nếu người tu chân mạnh mẽ, thậm chí có thể sáng lập Hải Thị Thần Lâu, khiến cho trăm nghìn quân đội lạc sâu vào trong đó.

Dịch Thủy Hàn thể, thượng phẩm Đạo thể, đây là chi băng hệ Đạo thể một chi của thủy hệ Đạo thể, nếu luyện thành làn da trong như ngọc cơ thể cứng như băng, có thể thoải mái thao túng băng thủy hai hệ linh khí trong trời đất. Đi kèm với thần thông băng tuyết, ngay lập tức đóng băng tất cả mọi thứ xung quanh, phạm vi đóng băng phụ thuộc vào tu vi của người tu chân, đồn rằng có một vị đại năng đã phi thăng, từng dùng thần thông này đóng băng cả một hành tinh.

Trong lòng Diệp Thành lướt qua từng loại Đạo thể, đột nhiên hai mắt sáng lên, mừng rỡ nói:

"Chính là nó, Hải Hoàng Lưu Ly thể!”

 



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK