Mục lục
Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

  Bên trong, Thành Hành tức tối nhìn Diệp Thành kéo Aokawa Sakura vào trong lòng. Đôi mắt gã lấp lóe ánh bạc, những ánh bạc đó bắn ra khiến những lỗ nhỏ dày đặc xuất hiện trong không gian. Gã nói với giọng âm u.  

             Gã đang tức giận tới đỉnh điểm, sau khi luyện thành thần thể Hỗn Nguyên Vô Cực, uy lực của hắn mạnh mẽ vô cùng. Nhưng một khi cơ thể đã bị tổn hại thì cực khó để hồi phục. Nhát kiếm này của Diệp Thành ít nhất cũng đã chém mất ba trăm năm tu vi của gã, không thể nào lấy lại được.  

             "Diệp Thành, cậu đã chọc giận tôi rồi. Bổn tọa phải khiến tất cả đệ tử của cậu và cả phái Sương Diệp nghiền nát thành tro bụi, tóm lấy phân thân thần hồn của cậu cho vào trong đèn dầu, dùng Ma hỏa thiêu đốt mười nghìn năm, thế mới có thể xoa dịu cơn giận dữ của bản tôn..."  

             Thành Hành gằn từng câu từng chữ. Ánh sáng trên người gã sáng thêm một chút mỗi khi gã nói xong một câu, đến cuối cùng thì biến thành một vòng bạc bao phủ suốt cả nghìn trượng. Phạm vi nghìn trượng dường như đã biến thành một biển bạc, vô số pháp tắc ánh sao lạnh lẽo tràn đầy cả lĩnh vực.  

             Đây là thần vực. Tu sĩ Nguyên Anh tu luyện đến đỉnh phong, hòa pháp tắc vào trong lĩnh vực, nhập một mảnh hư không vào trong cơ thể. Trong thần vực này, từng cử chỉ của người tu luyện đều tựa như một vị thần, chỉ còn một chút nữa là có thể lập ra một thế giới mới.  

             Uy áp đáng sợ của khí huyết vọt lên từ trên người gã, đè ép tới nỗi tất cả mọi người trong phạn vi trăm dặm đều thấy nghẹt thở, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng kinh hãi.  


 
          

             "Chân Tiên cẩn thận!"  

             Ma La biến sắc, vội kêu lên. Tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ thông thường chưa chắc đã có thần vực ngàn trượng như Thành Hành.   

             Mà Diệp Thành chỉ cười nhạt, ánh kim trong mắt tỏa ra lấp lánh.  

             Ngay sau đó, một thanh kích thần màu vàng kim mang uy áp nhàn nhạt, phía trên có khắc hoa văn rồng, toàn thân được chế tạo từ vàng bắn ra khỏi mắt Diệp Thành, vọt qua ngàn trượng hư không tới trước người Thành Hành. Nó trực tiếp vạch qua, chém cơ thể Thành Hành thành hai nửa.  

             Một đòn, thần tướng Thành Hành đã chết đi!  

             Chỉ một đòn vô cùng đơn giản mà thần tướng Thành Hành vô địch của Vô Cực Tông đã chết rồi sao? Thiên Huệ Thiên Quân, Thiên Hải lão tổ đều sững sờ đứng đó, họ không tin Thành Hành lại chết dễ dàng như vậy. Tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong đều có nhiều pháp môn thần thông, sao có thể bị người ta giết dễ dàng như thế này được. Nhưng họ vẫn chấn động bởi bản lĩnh của Diệp Thành.   

             "Đó là gì vậy?"  

             "Không nhìn rõ, chỉ lờ mờ nhìn thấy một thanh kích thần hoa văn rồng trong ánh sáng vàng kim".  

             "Tên này là phân thân của thần hồn, không có pháp bảo, sao có thể tung thần kích hoa văn rồng ra được, chẳng lẽ là một loại pháp thuật tấn công thần niệm đặc biệt sao? Nhưng pháp thuật này quá đáng sợ, ngay cả thần tướng Thành Hành cũng không đỡ nổi".  

             "....."  

             Nhiều tu sĩ Nguyên Anh ngoại vực xì xào bàn tán.  

             Các trưởng lão và đệ tử của Vô Cực Tông thấy vậy thì đều phẫn nộ bất bình. Ngay cả Tô Ma cũng híp mắt, nhìn Diệp Thành với ánh mắt lạnh lẽo.  

             "Cậu dám giết tôi sao? Không sợ Vô Cực Tông tức giận tàn sát cả phái Sương Diệp sao?"  

             Thành Hành đứng trong thần vực, cơ thể bị chém làm hai nửa của gã bị thần vực bao phủ, tỏa ra ánh bạc rực rỡ, sau đó lại hợp với nhau như hai nửa thủy ngân. Cơ thể gã từ từ được tái tạo, quay trở lại trạng thái hoàn mỹ không một vết thương.  

             Nhưng vết đỏ từ trán cho đến dưới mũi vẫn còn đó, còn tỏa ra ánh vàng, hiển nhiên dù thân thể Hỗn Nguyên Vô Cực của gã có thể hồi phục nhưng vẫn không phải là trạng thái đỉnh cao.  

             Thành Hành nhìn Diệp Thành với ánh mắt âm u lạnh lẽo, trong đôi mắt thậm chí có sự nghi hoặc.  

             Gã có thể cảm nhận được sát ý trong đòn vừa rồi của Diệp Thành. Nếu không phải cơ thể của gã mạnh mẽ, tu luyện đến đẳng cấp chân tay gãy rồi vẫn có thể khôi phục lại được thì không chừng gã thật sự đã bị Diệp Thành chém chết chỉ trong một đòn. Đến cuối cùng Vô Cực Tông chắc chắn sẽ tức giận, tàn sát cả phái Sương Diệp thậm chí là cả Địa Cầu, gã không tin Diệp Thành không suy nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng này.  

             Lúc này không chỉ là những người thông minh của Địa Cầu biến sắc mà nhiều tu sĩ Nguyên Anh ngoại vực cũng khuyên nhủ:  

             "Diệp Thiên Quân hãy dừng tay, tuyệt đối không thể khiến thần tướng Thành Hành bị thương".  

             "Đúng vậy đúng vậy, Thiên Quân đừng gây ra họa lớn. Thần tướng Thành Hành xuất thân từ Vô Cực Tông cao quý, còn là thần tướng hiển hách. Nếu cậu làm gã bị thương thì cả phái Sương Diệp và cả Địa Cầu đều sẽ gặp họa lớn".  

             "Tai họa này sẽ rất thảm khốc, thậm chí có thể sẽ liên lụy đến chúng tôi, mong Thiên Quân suy nghĩ lại".  

             Dù là Thiên Huệ Thiên Quân, Thiên Hải lão tổ hay là đám Lạc Phàm Thiên Quân đều thốt ra những lời lẽ nghiêm chính, tỏ vẻ muốn tốt cho Diệp Thành nên ra tay ngăn cản. Diệp Thành tuy mạnh nhưng dù sao cũng chỉ là phân thân thần hồn, mà Thành Hành là thần tướng thực thụ, đằng sau là cả một đại giáo của biển sao.  

             "Tránh ra".  

             Ánh mắt lạnh nhạt của Diệp Thành lướt qua những người này.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK