Chương 574: Lôi Linh Tử
Cố Kinh Thiên, Đao Phong đều là cường giả Kim Đan trung kỳ trở lên, có thể đấu lại Thần Cảnh đỉnh phong của Trái Đất, chỉ kém mỗi cảnh giới Xuất Khiếu. Nhưng họ lại chết trong tay Diệp Thành như những con ruồi nhặng.
Có nhiều người không tới đỉnh Hoa Sơn quan sát trận chiến lần đầu tiên hiểu rõ vì sao Diệp Thành lại được xưng là người mạnh nhất thế giới.
"Chỉ có tung hoành thế giới, vô địch không gì cản nổi mới được người đời công nhận là người mạnh nhất thế giới, Diệp Thành quả thật là danh xứng với thực".
Nhậm Ly Phong nhìn bóng lưng của Diệp Thành, nhớ lại trận chiến năm đó của Tiêu phủ, không khỏi vô cùng cảm thán.
"Láo xược!"
Mà lúc này Lôi Linh Tử lao từ trên đỉnh núi xuống.
Thấy Diệp Thành không những không dừng tay mà lại giết thêm một người trong tông môn thượng cổ, cứ như một cái tát tát lên mặt hắn vậy. Điều này khiến Lôi Linh Tử tức xì khói.
"Hay lắm, hay lắm, hôm nay tôi phải dùng máu gột rửa thế giới phàm tục, dùng máu tươi để tế sư đệ!"
Tia chớp trong mắt Lôi Linh Tử bùng nổ, quanh người tựa như có gió bão rít gào, tiếng chớp giật đùng đùng.
Mà Diệp Thành vẫn chẳng quan tâm đến hắn mà xông vào đám người của tông môn thượng cổ, bắt đầu cuộc giết chóc đẫm máu.
"Trước đây có phải ông đã giết võ sĩ của Hoa Hạ chúng tôi không?"
Người Diệp Thành lóe lên tới trước mặt Hòa thượng Khổ Ách, ánh mắt lạnh lẽo.
"Tôi..."
Hòa thượng Khổ Ách lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi. Đối mặt với tu sĩ ngang ngược của thế giới phàm tục này, vị truyền nhân của Chân Quân đến từ chùa Long Tường này cảm thấy hai chân mình đang run rẩy.
"Tôi đã từng thề sẽ bảo vệ giới võ đạo Hoa Hạ. Kẻ nào làm hại đến uy nghiêm của Hoa Hạ này, giết không tha".
Diệp Thành mặt không biểu cảm. Anh giơ tay lên, lần nữa đập xuống.
"A!"
Hòa thượng Khổ Ách không hổ là truyền nhân của chùa Long Tường, trong khoảnh khắc sinh tử này, Long Tường Cửu Thiên được sử dụng với uy lực mạnh nhất. Toàn thân ông ta tựa như được chế tạo từ sắt thép, từng âm thanh sấm chớp phát ra tiếng rít gào vang lên từ trong khắp tứ chi và mọi khớp xương, mọi cơ quan nội tạng của pháp tướng. Cả người ông ta cứ như La Hán Kim Thân giáng trần, trông vô cùng thần thánh.
Lúc này Hòa thượng Khổ Ách chỉ còn cách nửa bước nữa là trở thành La Hán Kim Thân. Ông ta đã vượt xa đám người Đấu Chiến Hoàng, không hề thua kém cơ thể Chân Quân nữa rồi.
Hàng vạn luồng ánh sáng màu vàng kim, tầng tầng lớp lớp mây tía bắn ra từ trên cơ thể Hòa thượng Khổ Ách. Vẻ mặt ông ta trông vô cùng thần thánh, ông ta giơ hai tay lên, làm thế quyền đặc trưng của La Hán rồi vung về phía Diệp Thành.
"Chết!"
Mắt Diệp Thành không chút cảm xúc, vô số phù chú nho nhỏ màu vàng kim dập dềnh tựa thủy triều.
Bàn tay trắng nõn mềm mại của anh đột nhiên trở nên lấp lánh trong suốt, trông như ngọc lưu ly xanh. Mà trong ngọc lưu ly có vô số tia sáng màu vàng kim đang chuyển động.
Tam đại thần thể hợp thành làm một có thể đánh nát một Chân Quân chứ nói gì đến một thân thể của Bán Bộ La Hán cỏn con chứ.
"Bốp!"
Trong mắt mọi người, Hòa thượng Khổ Ách chịu một chưởng của Diệp Thành mà lại không hề động đậy, không bị thương chút nào mà chắp hai tay, trầm tĩnh ổn định.
"Chắn được rồi sao?"
Các đệ tử của tông môn thượng cổ vui vẻ nhảy nhót.
Nhưng đúng lúc này, khuôn mặt Hòa thượng Khổ Ách hiện ra sự cay đắng. Sự cay đắng này tựa như sự bất lực của Tôn giả Ananda khi bị đày xuống địa ngục vậy
"Mong rằng kiếp sau có thể có được thân thể Bồ Đề, thân như huyền thiết, tâm sáng tựa lưu ly, trong vắt không nhiễm bụi trần, lập công đức lớn..."
Hòa thượng Khổ Ách thầm niệm, đôi mắt hiện lên sự giải thoát.
Mọi người sợ hãi nhìn qua, thấy trên mặt ông ta hiện lên một vết nứt, sau đó vết nứt càng lúc càng nhiều, chỉ trong nháy mắt đã từ đỉnh đầu lan đến tứ chi và từng khớp xương của pháp tướng, cuối cùng cả cơ thể đều vỡ nát như bình hoa, trông như một cái lưới nhện trùm lên toàn cơ thể.
Cuối cùng một tiếng rắc vang lên, Kim Thân của Hòa thượng Khổ Ách hóa thành từng mảnh vụn rồi vỡ tung, từng đốm sáng màu vàng kim tản đi.
Thì ra ông ta không hề chặn được đòn này. Trong lúc một chưởng vỗ xuống, cả cơ thể của Hòa thượng Khổ Ách đã bị Diệp Thành dùng kình lực mạnh mẽ vô địch đánh thành từng mảnh vụn, nhưng sức mạnh này quá mạnh, ẩn chứa mà không bộc phát nên cuối cùng mới vỡ tung.
Chưởng thứ ba, dòng chín của chùa Long Tường, Hòa thượng Khổ Ách chết!
Tất cả đệ tử của tông môn thượng cổ đều sợ hãi tột độ. Cho dù là Lôi Linh Tử cũng khựng lại, ánh mắt nghiêm trọng. Cho dù hắn kiêu ngạo vô cùng, cảm thấy Hòa thượng Khổ Ách tuyệt đối không phải đối thủ của mình, nhưng cũng không dám nói có thể dùng một chưởng đánh tan thần thể Bán Bộ La Hán.
Nhưng lúc này Diệp Thành lại không hề dng tay.
"Vừa nãy có ra tay không?"
Diệp Thành lóe một cái đến trước mặt truyền nhân của Liệt Diệm Cốc.
Truyền nhân này của Liệt Diệm Cốc thất khiếu đều có ngọn lửa màu vàng kim bắn ra, tu thành Kim Diệm Thần Quyết, được xưng là tu đến Đại Thánh có thể biến cả cơ thể mình thành ngọn lửa thần màu vàng kim, đốt cháy cả Chân Quân giờ lại sợ mất mật, phun lửa trong miệng ra muốn đánh lại.
Tiếc là chút lửa đó Diệp Thành nào có coi ra gì?
Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, xoay tay đánh ra một ngọn lửa trực tiếp thiêu đốt sạch tên múa rìu qua mắt thợ này, ngay cả cặn cũng không còn.
Ngay sau đó, Diệp Thành giết liên tục, gần như một cái búng tay giết một người, cuối cùng giết hết một nửa người trong tông môn thượng cổ mới dừng tay.
Toàn trường chết lặng.
Không ai ngờ được người trong tông môn thượng cổ vừa mới khí thế hùng hổ định tàn sát cả giới võ đạo Hoa Hạ giờ lại như tép riu trước mặt Diệp Thành, không chịu nổi một đòn.
Trong thời gian ngắn ngủi mà liên tiếp giết chết hai ba chục người, giết tới nỗi mà người trong tông môn thượng cổ kinh hãi.
"Người có thể giết được Chân Quân, đây mới là uy thế của người có thể giết được Chân Quân".
Tiêu Phúc nói với hai tay run rẩy.
Mà Lôi Linh Tử thì tức tới nỗi tóc dựng ngược, mỗi sợi tóc đều bùng nổ tia chớp màu tím: "Diệp Tiên sư, quá đáng lắm rồi đấy!"
Đối với Lôi Linh Tử, việc Diệp Thành mỗi bước giết một người, liên tiếp giết chết hai ba chục tu sĩ của tông môn thượng cổ trước mặt hắn, trong đó thậm chí còn có năm anh tài cảnh giới Kim Đan của các môn phái lớn, điều này quả thực là một cái tát giáng lên mặt Lôi Linh Tử. Thậm chí hắn không biết về rồi sẽ ăn nói với Chân Quân của các phái như thế nào.
Phải biết là người như Hòa thượng Khổ Ách hay Cố Kinh Thiên đều là đệ tử tinh anh dòng chính của môn phái lớn, đều có sư phụ là Chân Quân. Ở đây chết một lúc năm sáu người như vậy, truyền về tông môn thì quả thực là chuyện kinh hãi thế tục.
"Hay lắm hay lắm, giới võ đạo Hoa Hạ cứ người đợi tôi đến huyết tẩy đi. Sau khi giết Diệp Tiên sư, tôi sẽ hủy diệt Sương Diệp lâu, giết sạch người trong Sương Diệp lâu để tế sư đệ và các đệ tử của tông môn thượng cổ".
Hòa thượng Khổ Ách thầm niệm, đôi mắt hiện lên sự giải thoát.
Mọi người sợ hãi nhìn qua, thấy trên mặt ông ta hiện lên một vết nứt, sau đó vết nứt càng lúc càng nhiều, chỉ trong nháy mắt đã từ đỉnh đầu lan đến tứ chi và từng khớp xương của pháp tướng, cuối cùng cả cơ thể đều vỡ nát như bình hoa, trông như một cái lưới nhện trùm lên toàn cơ thể.
Cuối cùng một tiếng rắc vang lên, Kim Thân của Hòa thượng Khổ Ách hóa thành từng mảnh vụn rồi vỡ tung, từng đốm sáng màu vàng kim tản đi.
Thì ra ông ta không hề chặn được đòn này. Trong lúc một chưởng vỗ xuống, cả cơ thể của Hòa thượng Khổ Ách đã bị Diệp Thành dùng kình lực mạnh mẽ vô địch đánh thành từng mảnh vụn, nhưng sức mạnh này quá mạnh, ẩn chứa mà không bộc phát nên cuối cùng mới vỡ tung.
Chưởng thứ ba, dòng chín của chùa Long Tường, Hòa thượng Khổ Ách chết!
Tất cả đệ tử của tông môn thượng cổ đều sợ hãi tột độ. Cho dù là Lôi Linh Tử cũng khựng lại, ánh mắt nghiêm trọng. Cho dù hắn kiêu ngạo vô cùng, cảm thấy Hòa thượng Khổ Ách tuyệt đối không phải đối thủ của mình, nhưng cũng không dám nói có thể dùng một chưởng đánh tan thần thể Bán Bộ La Hán.
Nhưng lúc này Diệp Thành lại không hề dng tay.
"Vừa nãy có ra tay không?"
Diệp Thành lóe một cái đến trước mặt truyền nhân của Liệt Diệm Cốc.
Truyền nhân này của Liệt Diệm Cốc thất khiếu đều có ngọn lửa màu vàng kim bắn ra, tu thành Kim Diệm Thần Quyết, được xưng là tu đến Đại Thánh có thể biến cả cơ thể mình thành ngọn lửa thần màu vàng kim, đốt cháy cả Chân Quân giờ lại sợ mất mật, phun lửa trong miệng ra muốn đánh lại.
Tiếc là chút lửa đó Diệp Thành nào có coi ra gì?
Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, xoay tay đánh ra một ngọn lửa trực tiếp thiêu đốt sạch tên múa rìu qua mắt thợ này, ngay cả cặn cũng không còn.
Ngay sau đó, Diệp Thành giết liên tục, gần như một cái búng tay giết một người, cuối cùng giết hết một nửa người trong tông môn thượng cổ mới dừng tay.
Toàn trường chết lặng.
Không ai ngờ được người trong tông môn thượng cổ vừa mới khí thế hùng hổ định tàn sát cả giới võ đạo Hoa Hạ giờ lại như tép riu trước mặt Diệp Thành, không chịu nổi một đòn.
Trong thời gian ngắn ngủi mà liên tiếp giết chết hai ba chục người, giết tới nỗi mà người trong tông môn thượng cổ kinh hãi.
"Người có thể giết được Chân Quân, đây mới là uy thế của người có thể giết được Chân Quân".
Tiêu Phúc nói với hai tay run rẩy.
Mà Lôi Linh Tử thì tức tới nỗi tóc dựng ngược, mỗi sợi tóc đều bùng nổ tia chớp màu tím: "Diệp Tiên sư, quá đáng lắm rồi đấy!"
Đối với Lôi Linh Tử, việc Diệp Thành mỗi bước giết một người, liên tiếp giết chết hai ba chục tu sĩ của tông môn thượng cổ trước mặt hắn, trong đó thậm chí còn có năm anh tài cảnh giới Kim Đan của các môn phái lớn, điều này quả thực là một cái tát giáng lên mặt Lôi Linh Tử. Thậm chí hắn không biết về rồi sẽ ăn nói với Chân Quân của các phái như thế nào.
Phải biết là người như Hòa thượng Khổ Ách hay Cố Kinh Thiên đều là đệ tử tinh anh dòng chính của môn phái lớn, đều có sư phụ là Chân Quân. Ở đây chết một lúc năm sáu người như vậy, truyền về tông môn thì quả thực là chuyện kinh hãi thế tục.
"Hay lắm hay lắm, giới võ đạo Hoa Hạ cứ người đợi tôi đến huyết tẩy đi. Sau khi giết Diệp Tiên sư, tôi sẽ hủy diệt Sương Diệp lâu, giết sạch người trong Sương Diệp lâu để tế sư đệ và các đệ tử của tông môn thượng cổ".
Đôi mắt Lôi Linh Tử bùng nổ từng tia chớp, từng câu từng chữ của hắn đều nói với vẻ nghiến răng nghiến lợi.
"Hửm?"
Diệp Thành vốn không định tính toán với Lôi Linh Tử, dù sao Lôi Linh Tử cũng chưa từng ra tay. Diệp Thành giết người trước nay đều có lý do. Lôi Linh Tử không ra tay thì Diệp Thành cũng lười tính toán với hắn, nhưng không ngờ Lôi Linh Tử lại muốn diệt toàn Sương Diệp lâu.
"Tự tạo nghiệp thì không thể sống".
Diệp Thành thu tay về, nhìn qua với ánh mắt lạnh lùng. Đôi mắt anh tựa như gió lạnh thấu xương, lạnh lẽo vô cùng.
Lôi Linh Tử không hề sợ. Hắn là một trong những thiên tài giỏi nhất trong thể hệ trẻ của tông môn thượng cổ, trời sinh là Lôi linh căn biến dị cực phẩm. Với sức chiến đấu của hắn thì có thể giết Bán Bộ Chân Quân. Thế hệ mới của tông môn thượng cổ, trừ những thiên tài của thất đại huyền môn, chỉ có những Kim Đan đỉnh phong cực ít kia mới có thể đấu lại hắn!