Chương 513: Danh tiếng nổi khắp quần đảo Nam Ngọc
Cho dù là thiên tài đỉnh cấp nhất của quần đảo nam Ngọc, nếu muốn lên cấp Kim Đan cũng phải đến năm sáu mươi tuổi. Muốn thăng cấp Xuất Khiếu trung kỳ, không đến ba trăm tuổi thì chỉ là mơ tưởng mà thôi, hơn nữa còn là người Hoa tộc, huyết mạch có tiếng là rác rưởi.
“Lúc đó có Chân Quân từ cung điện Động Thiên đi qua, tận mắt nhìn thấy, liền có thể tập ra Bát Cửu Huyền Công. Theo lời của vị Chân Quân Thiên Cơ Tông đó, người đó nếu không phải là Xuất Khiếu trung kỳ thì cũng là Kim Đan tam phẩm trở lên, Kim Đan thượng phẩm đích thực!”
Có một người nói.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều yên lặng.
Trong các tông môn lớn, Thiên Cơ Tông là bí ẩn nhất, Chân Quân của phái này chuyên phá giải bí mật thiên cơ, tính toán vận số của thiên hạ, tuyệt đối không bao giờ sai lầm. Nếu là Kim Đan tam phẩm thì mọi người càng muốn tin là Xuất Khiếu trung kỳ hơn.
Dù sao thì các cường giả mạnh nhất ở cả quần đảo Nam Ngọc vẫn có khoảng mười người, mà cường giả Kim Đan tam phẩm, cả quần đảo chỉ có hai người, một người là Nam Ly, một người là Bắc Võ!
Trong Huyền Nguyệt Môn, Tiết Mộng Ngưng nhận được tin tức này thì âm thầm cầm kiếm đi bế quan tu luyện.
“Chị Sương, Diệp Chân Quân này của Hoa tộc có phải là Diệp tiền bối hay không?”
Thu Linh Nhi hai tay ôm lấy mặt, có chút mong chờ tò mò hỏi.
“Tin tức từ vương đô truyền đến, nói là Diệp tiền bối đã bị ba cận vệ của vương đình giết rồi”.
Tô Như Sương âm thầm thở dài, trong mắt hiện như có ngọn lửa hận thù đang sôi trào. Nam Ly Vương đình bắt đi người thân trong tộc của bọn họ, cho dù là Tô Như Sương hay là Thu Linh Nhi đều có mối thù không đội trời chung với đội hộ vệ Trục Nhật và vương tộc Nam Ly.
“Nếu Diệp tiền bối còn sống chắc cũng không yếu hơn Diệp Chân Quân này bao nhiêu cả, đáng tiếc là…”
Thu Linh Nhi cũng trầm mặc không nói, người thân của cô ta cũng bị bắt đi, cũng không còn là cô gái lanh lợi hoạt bát như trước đây nữa.
Hai người ngồi đối diện nhau, lặng lẽ rơi nước mắt…
Ở các tông môn lớn, các gia tộc lớn, sau khi các thiên tài biết được tin tức của Diệp Thành cũng trầm lặng không nói gì, sau đó đều lựa chọn bế quan tu luyện.
Một vị cường giả đứng đầu chưa đến trăm tuổi, còn xuất thân từ Hoa tộc, việc này quá đả kích người khác đi.
Lâm Quảng Lăng, Tiết Mộng Ngưng, Thanh Mi Tiên tử và các thiên tài khác đều xem Diệp Thành trở thành mục tiêu để hướng tới, trong lòng âm thầm thề. Mà chưởng môn của các tông môn lớn, gia chủ của các gia tộc đều mở cuộc họp nghiên cứu đối sách xem nên phải giao tiếp với cường giả mạnh mẽ của Hoa tộc này ra sao.
Ngay lúc này, danh tiếng của Diệp Thành đã làm chấn động cả quần đảo Nam Ngọc.
Nam Ly vương thành, trong vương đình.
“Tin tức chính xác không thế?”
Nam Sở ngồi ở trên long tọa, trên người mặc một chiếc áo bào đen, đầu đội mũ miện có bảy viên trân châu lấp lánh, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Tin tức được truyền từ thủ phủ của bán đảo phía Bắc, vị Chân Quân Hoa Hạ vừa mới lên cấp kia thực lực quả thực vô cùng mạnh mẽ, liên tiếp giết chiết năm vị Chân Quân Xuất Khiếu, dễ dàng như giết một con kiến vậy. Thương Lam Tinh cũng không có nắm chắc chiến thắng”.
Đội trưởng đội mật thám của vương đình cúi đầu trả lời.
“Xuất Khiếu trung kỳ không đến trăm tuổi”.
Nam Sở cau mày, thiên tài tuyệt đình như thế đến hắn cũng phải dố kỵ.
Hắn sinh ra ở vương tộc, trên người có huyết mạnh Lôi Giao, từ nhỏ đã được các danh sư tốt nhất chỉ điểm, dùng không biết bao nhiều là linh đan và tiên dược. Cuối cùng đến chín mươi tuổi mới tu thành Kim Đan, bây giờ đã hơn ba trăm tuổi, khoảng cách đến cảnh giới Chân Quân Xuất Khiếu còn xa vời tít tắp.
“Điện hạ, Thương Lam Tinh đã truyền đến sáu phong thư khẩn rồi. Dựa vào sức mạnh của ông ta và thủ phủ bán đảo phía Bắc, có thể không ngăn cản nổi sự phát triển thế lực lớn mạnh của Hoa tộc, cần gấp cao thủ của vương đình chi viện, nếu không bán đảo phía bắc sẽ xảy ra tình trạng bất ổn”.
Mật thám nhỏ giọng nhắc nhở.
“Cái này…”
Nam Sở đứng dậy, chầm chậm bước đi, cảm thấy có chút khó giải quyết.
Dựa vào thế lực trong tay của hắn, muốn đối phó với các Chân Quân thông thường rất dễ dàng, nhưng muốn áp chế hoặc giết chết một cường giả Xuất Khiếu Chân Quân đứng đầu thì có chút khó khăn rồi.
“Đúng rồi, điện hạ, Thương Lam Tinh còn nhắn lại, người đó có khả năng xé rách hư không. Nhưng chúng tôi cho rằng lời này có khả năng là không đúng. Xé rách hư không là phép thần thông cực mạnh, nếu không phải là Thiên Quân thì không thể nắm vững được, anh ta chỉ là Xuất Khiếu trung kì thì làm sao có thể làm được cơ chứ…”
“Cái gì, xé rách hư không?”
Ánh mắt Nam Sở co rút lại, hắn vội vàng ra lệnh cho người đi thu thập hình ảnh của Diệp Thành mang tới đây, đợi đến khi nhìn một thanh niên Hoa tộc có hai tròng mắt đen trong tấm hình, diện mạo không quá nổi bật,. Nam Sở mới giật mình sửng sốt, diện mạo này so với người mà hắn đã từng gặp không khác nhau là mấy.
“Lại là…”
“Diệp Thành!”
Nam Sở trong lòng vô cùng lo lắng bồn chồn, năm đó Nam Ly Vương hạ lệnh cho hắn truy sát Diệp Thành, cuối cùng hắn phải ra ba hộ vệ Nhật, Nguyệt, Tinh tìm kiếm khắp nơi mà vẫn không thể tìm ra. Cuối cùng Nam Sở thậm chí còn cho rằng Diệp Thành đã chạy trốn khỏi quần đảo Nam Ngọc cho nên cũng không quan tâm đến việc này nữa. Trận chiến ở dãy núi Thiên Độc, sức mạnh mà Diệp Thành thi triển chỉ là cấp bậc Chân Quân phổ thông mà thôi, cũng không có nhiều uy hiếp.
Nhưng một người đạt tới cảnh giới Xuất Khiếu trung kỳ khi còn chưa đầy trăm tuổi cũng quá kinh khủng, đặc biệt còn có thù hận sâu đậm với vương đình nữa.
“Hạ lệnh cho ba thống lĩnh đến gặp bổn tọa ngay lập tức. Phải gặp phụ hoàng ngay bây giờ để báo cáo việc khẩn cấp”.
Nam Sở xoay người vội vàng đi về phía nội cung.
Ngày đó, vương đình chấn động, nghe nói có một luồng kiếm khí mạnh mẽ trực tiếp bay thẳng lên bầu trời, hóa thành một luồng sáng trắng bay thẳng lên bầu trời, ba ngày sau mới tan biến!
Khi mà cả quần đảo Nam Ngọc chấn động như có gió nổi mây phun, Diệp Thành lại không hề biết gì. Anh ở trong sự vây quanh của vô số tu sĩ Hoa tộc đã về đến thành Nam Ngọc. Ngày đó, thành Nam Ngọc mở một bữa tiệc lớn kéo dào cả trăm dặm xung quanh, cả tòa thành náo nhiệt rôm rả như ngày tết. Linh Miếu cũng hạ lệnh tu sĩ và người phàm cùng ăn mừng với nhau.
Nhà nào cũng treo đèn kết hoa, vui vẻ cười hớn hở, cả thành Nam Ngọc chưa bao giờ được như ngày hôm nay, mọi người đều được trải nghiệm một ngày vui vẻ đúng nghĩa.
Diệp Thành đã trở thành anh hùng lớn nhất của trận chiến này, nhận được sự tôn kính và chúc mừng của tất cả mọi người. Hàng xóm xung quanh cũng lần lượt đến thăm. Bao gồm cả những hàng xóm mà Diệp Thành quen biết trong mấy năm gần đây, như ông lão Tư Mã trong Sử Ký Quán đều đến chúc mừng.
Dao Nhi cũng vô cùng vui vẻ, cô bé kéo tay Diệp Thành chạy đi chơi khắp nơi trong thành Nam Hoa tới tận khuya mới chịu buông tay.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Diệp Thành dẫn Dao Nhi đi nào trung tâm Linh Miếu. Nơi đây tụ tập đầy đủ các trưởng lão và tu sĩ của toàn bộ Hoa tộc, cung kính chờ đợi Diệp Thành tiến vào.
“Kính chào Diệp Chân Quân”.
Nhìn các trưởng lão Hoa tộc đồng thời cúi đầu hành lễ, tất cả mọi người kể cả đại trưởng lão Hoa Thiên Lăng cũng vô cùng ngưỡng mộ. mà đám người Tiêu Thanh Vũ và Hoa Lộng Ngọc ngày thường vẫn tỏ ra cao quý, lúc này cũng cúi thấp đầu mỉm cười, Dao Nhi không nhịn được mà hốt hoảng ngẩn người ra.
Lúc này cô bé mới thật sự cảm nhận được người anh của mình có thân phận và địa vị lớn lao đến cỡ nào.
“Cái gì, xé rách hư không?”
Ánh mắt Nam Sở co rút lại, hắn vội vàng ra lệnh cho người đi thu thập hình ảnh của Diệp Thành mang tới đây, đợi đến khi nhìn một thanh niên Hoa tộc có hai tròng mắt đen trong tấm hình, diện mạo không quá nổi bật,. Nam Sở mới giật mình sửng sốt, diện mạo này so với người mà hắn đã từng gặp không khác nhau là mấy.
“Lại là…”
“Diệp Thành!”
Nam Sở trong lòng vô cùng lo lắng bồn chồn, năm đó Nam Ly Vương hạ lệnh cho hắn truy sát Diệp Thành, cuối cùng hắn phải ra ba hộ vệ Nhật, Nguyệt, Tinh tìm kiếm khắp nơi mà vẫn không thể tìm ra. Cuối cùng Nam Sở thậm chí còn cho rằng Diệp Thành đã chạy trốn khỏi quần đảo Nam Ngọc cho nên cũng không quan tâm đến việc này nữa. Trận chiến ở dãy núi Thiên Độc, sức mạnh mà Diệp Thành thi triển chỉ là cấp bậc Chân Quân phổ thông mà thôi, cũng không có nhiều uy hiếp.
Nhưng một người đạt tới cảnh giới Xuất Khiếu trung kỳ khi còn chưa đầy trăm tuổi cũng quá kinh khủng, đặc biệt còn có thù hận sâu đậm với vương đình nữa.
“Hạ lệnh cho ba thống lĩnh đến gặp bổn tọa ngay lập tức. Phải gặp phụ hoàng ngay bây giờ để báo cáo việc khẩn cấp”.
Nam Sở xoay người vội vàng đi về phía nội cung.
Ngày đó, vương đình chấn động, nghe nói có một luồng kiếm khí mạnh mẽ trực tiếp bay thẳng lên bầu trời, hóa thành một luồng sáng trắng bay thẳng lên bầu trời, ba ngày sau mới tan biến!
Khi mà cả quần đảo Nam Ngọc chấn động như có gió nổi mây phun, Diệp Thành lại không hề biết gì. Anh ở trong sự vây quanh của vô số tu sĩ Hoa tộc đã về đến thành Nam Ngọc. Ngày đó, thành Nam Ngọc mở một bữa tiệc lớn kéo dào cả trăm dặm xung quanh, cả tòa thành náo nhiệt rôm rả như ngày tết. Linh Miếu cũng hạ lệnh tu sĩ và người phàm cùng ăn mừng với nhau.
Nhà nào cũng treo đèn kết hoa, vui vẻ cười hớn hở, cả thành Nam Ngọc chưa bao giờ được như ngày hôm nay, mọi người đều được trải nghiệm một ngày vui vẻ đúng nghĩa.
Diệp Thành đã trở thành anh hùng lớn nhất của trận chiến này, nhận được sự tôn kính và chúc mừng của tất cả mọi người. Hàng xóm xung quanh cũng lần lượt đến thăm. Bao gồm cả những hàng xóm mà Diệp Thành quen biết trong mấy năm gần đây, như ông lão Tư Mã trong Sử Ký Quán đều đến chúc mừng.
Dao Nhi cũng vô cùng vui vẻ, cô bé kéo tay Diệp Thành chạy đi chơi khắp nơi trong thành Nam Hoa tới tận khuya mới chịu buông tay.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Diệp Thành dẫn Dao Nhi đi nào trung tâm Linh Miếu. Nơi đây tụ tập đầy đủ các trưởng lão và tu sĩ của toàn bộ Hoa tộc, cung kính chờ đợi Diệp Thành tiến vào.
“Kính chào Diệp Chân Quân”.
Nhìn các trưởng lão Hoa tộc đồng thời cúi đầu hành lễ, tất cả mọi người kể cả đại trưởng lão Hoa Thiên Lăng cũng vô cùng ngưỡng mộ. mà đám người Tiêu Thanh Vũ và Hoa Lộng Ngọc ngày thường vẫn tỏ ra cao quý, lúc này cũng cúi thấp đầu mỉm cười, Dao Nhi không nhịn được mà hốt hoảng ngẩn người ra.
Lúc này cô bé mới thật sự cảm nhận được người anh của mình có thân phận và địa vị lớn lao đến cỡ nào.
Diệp Thành không hề để ý đến những nghi thức rườm rà này, phất tay bảo bọn họ đứng dậy. Đợi mọi người đều ngồi xuống, đại trưởng lão Hoa Thiên Lăng mới nói:
“Không biết Chân Quân có phải từng ở dãy núi Thiên Độc đánh tàn phế Lục vương tôn Nam Hiền phải không?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều yên lặng như tờ, ai nấy đều vô cùng kinh hãi.
Trong cung điện, một ngọn đuốc to lớn đang cháy hừng hực thắp sáng cả đại sảnh. Nhưng giờ phút này, các trưởng lão đang ngồi xếp bằng dưới mặt đất đều cảm thấy lạnh cả sống lưng, ngồi im tại chỗ không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Mọi người bao gồm cả Tiêu Thanh Vũ đều nhìn về Diệp Thành với ánh mắt kinh ngạc.
“Ông ơi, ông nói vậy là có ý gì? Anh cháu làm sao có thể là tội phạm bị truy nã của vương đình được chứ?”
Dao Nhi có chút lo lắng nỏi ra.
Có lẽ danh tiếng của Diệp Thành không được phổ biến rộng rãi ở bán đảo phía Bắc, dù sao thì bán đảo phía Bắc và thành Nam Ngọc cách nhau rất xa, một nam một bắc. Nhưng có không ít người Hoa tộc đã từng nghe đến cái tên Diệp Thành, bởi vì trong tin đồn truyền tới, anh là người Hoa tộc.
Tiêu Thanh Vũ và những người khác đều im lặng, trước khi Hoa Thiên Lăng lên tiếng, bọn họ cũng chưa từng nghĩ đến việc này. Dù sao thì tin đồn cũng nói rằng Diệp Thành đã chết, nhưng đợi đến khi Hoa Thiên Lăng nhắc đến, rất nhiều hoài nghi về Diệp Thành đột nhiên nảy lên trong suy nghĩ của mọi người.