Ngoài nó ra, Trùng Dương còn vỗ vào Đạp Tinh Ngưu ở dưới chân.
Con tê giác toàn thân xanh biếc, dài khoảng một trượng, ngẩng đầu kêu lên một tiếng. Chiếc sừng xanh ngọc trên đỉnh đầu nó phóng ra một luồng sáng năng lượng màu xanh biếc.
Luồng sáng năng lượng kia trông không bắt mắt, chỉ như một luồng sáng xanh lục bình thường mà thôi. Nhưng khi nó quét qua hư không, cả đất trời đều bị chẻ đôi.
Một khối thiên thạch mấy nghìn mét lơ lửng giữa trời, chịu đựng gió thổi mưa quật mấy tỷ năm, phần lộ ra bên ngoài tỏa ánh sáng kim loại, vốn rất mạnh mẽ kiên cố, ngay cả một đòn của Nguyên Anh cũng không thể dễ dàng lay động.
Thế mà vào lúc này, khối thiên thạch lại bị ánh sáng màu xanh biếc kia chém làm đôi, giống như dao gọt rìu đục. Ánh sáng kia thuận thế sượt qua bên cạnh Diệp Thành. Với sức mạnh của Diệp Thành cũng không tránh kịp, nửa cánh tay anh bị cắt qua, nháy mắt tan thành mây khói.
“Giết!”
Thần Tử áo đen cũng nhân cơ hội cưỡi Thôn Thiên Ma Hổ xông tới một lần nữa.
Trùng Dương cũng khởi động chiến xa, Đạp Tinh Ngưu chân đạp tinh hà, tách đôi thiên địa, lao về phía Diệp Thành.
Dù phân thân của Diệp Thành đã mất đi cánh tay, nhưng vẫn không thay đổi cảm xúc. Một tay anh cầm trường kích hình rồng đâm ra mấy chục kích trong nháy mắt, tùy ý tung hoành trên trời không, giống như một ánh cầu vồng rực rỡ lấp lánh cao ngất trời.
“Vù vù vù!”
Diệp Thành lấy một chọi hai, cùng lúc đối đầu với hai con hậu duệ thần thú mà không hề rơi vào thế yếu.
“Vụt!”
Trùng Dương sơ ý một chút, suýt nữa thì bị Diệp Thành chém làm đôi cùng với Đạp Tinh Ngưu. Đôi cánh bạc sau lưng hắn bỗng tỏa ra ánh sáng bạc rực rỡ, ánh sao lấp lánh từ trên đó rơi xuống, vô cùng đẹp đẽ thê lương, giống như đom đóm vậy.
Trong tiếng vù vù, ầm một tiếng, Trùng Dương lẫn Đạp Tinh Ngưu bỗng được che phủ trong ánh sáng bạc, vọt qua hư không, xuất hiện ở nơi cách đó mấy nghìn trượng, tránh được đòn này của Diệp Thành.
Đôi cánh Tinh Nguyệt!
Đây là pháp môn thần thông của riêng Vô Cực Tông, sau khi thử luyện hóa hai phôi thiên bảo vào sau lưng ở thời kỳ Kim Đan, thường xuyên dùng máu và chân nguyên nuôi dưỡng, khiến nó hoàn toàn hợp nhất với cơ thể mình.
Theo tu vi tăng lên, đôi cánh này cũng sẽ trở nên mạnh hơn. Cuối cùng nó còn có thể cắt đứt hư không, xé rách bầu trời, vọt qua hư không, không gì không làm được, là một trong những phép thần thông mạnh nhất của Vô Cực Tông.
“Keng…”
Dưới tình thế bắt buộc, một kích của Diệp Thành đã thất bại, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, cả người rơi theo kích hoá thành một luồng sáng vàng kim, tiếp tục đuổi giết Trùng Dương. Trùng Dương buộc phải khống chế liên tục hai cánh Tinh Nguyệt, nhảy lên trên không tránh né đòn tấn công của Diệp Thành.
Hắn có cặp thiên bảo mạnh mẽ này trong tay, khả năng chạy trốn nhanh hơn Thần Tử áo đen rất nhiều.
Đạp Tinh Ngưu thỉnh thoảng còn bắn ra luồng sáng xanh biếc, mỗi một luồng sáng chứa đầy sức mạnh huỷ diệt các vì sao vỡ vụn, ngay cả Diệp Thành cũng buộc phải dừng lại tránh né. Dù sao thì phân thân này của anh cũng chỉ là Cửu Khiếu Thần Anh tạo thành mà thôi, nhiều lắm thì đến Nguyên Anh là cao nhất rồi, cũng không phải là người thật, không thể chống lại được sức mạnh của Đạp Tinh Ngưu được.
“Ầm…”