Chương 447: Đạo đối nhân xử thế
Người có thể biết đến sự tồn tại của Diệp Thành đều là người nắm quyền trong các gia tộc hàng đầu. Tuy đám cậu ấm cô chiêu bọn họ nhìn như hô mưa gọi gió ở Yên Kinh, nhưng cũng chỉ là người bình thường, còn xa mới với tới trung tâm quyền lực chân chính.
“Bỏ đi, bỏ đi, cũng nên nói cho các cháu biết, miễn cho sau này các cháu lại chọc giận người đó, rước họa về cho gia tộc”.
Người đàn ông trung niên thở dài, vẻ mặt nghiêm túc: “Người này tên là Diệp Thành, được xưng là Diệp Tiên sư, con trai của Nữ vương giới kinh doanh Tần Hồng Sương. Các cháu cũng thấy đấy, Tần Thư Dao cũng đi bên cạnh cậu ta”.
“Diệp Tiên sư? Trước kia cháu đã nghe qua người này, nghe nói anh ta hô mưa gọi gió ở ba tỉnh Hoa Đông, không ai có thể đụng đến anh ta”.
Một thanh niên ăn mặc lòe loẹt kinh ngạc thốt lên.
“Một cậu ấm ở khu vực Hoa Đông mà có thể chèn ép nhà họ Từ và nhà họ Tần quỳ rạp dưới đất, có khoa trương quá không? Cho dù Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông lúc đó có thế lực rất lớn, nhưng Thẩm Thiên Minh có đích thân đến thì cùng lắm cũng chỉ ngang bằng ông cụ Liễu mà thôi”.
Có người không kìm được lên tiếng hỏi, người đàn ông trung niên đeo Vacheron Constantin cười khẩy một tiếng, trả lời:
“Ha ha, nào chỉ là không ai dám khiêu khích cậu ta ở Giang Nam, mà cho dù là trên khắp Hoa Hạ, thậm chí là cả thế giới cũng chẳng mấy ai có thể khiêu khích cậu ta”.
“Hả?”
Mọi người kinh ngạc, đồng loạt nhìn lại, ánh mắt mong chờ.
Người đàn ông trung niên trầm ngâm một lúc, sau đó mới chậm rãi mở lời: “Ban đầu tôi cũng không biết những chuyện này. Sau một lần tôi gặp ông cụ Sử Dịch Tiến, ông ấy kể cho nên tôi mới biết, hóa ra trên đời này còn có sự tồn tại mạnh mẽ đến vậy”.
Ông ta nhìn quanh một vòng, nói: “Các cháu biết đấy, bây giờ linh khí khôi phục, võ giả thuật sĩ xuất hiện liên tục, thậm chí còn có cả người tu tiên, nhưng Diệp Tiên sư lại nổi danh trước cả khi đó”.
“Trước cả khi đó?”, mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Người đàn ông trung niên thấy mọi người bị thu hút tới chỗ mình, lặng lẽ hạ thấp giọng: “Vào hai năm trước, Diệp Tiên sư đã vang danh khắp Hoa Hạ thậm chí là trên toàn thế giới. Người của một phủ, hai các, ba môn, bốn phái hợp tác đối phó với cậu ta đều thất bại trở về. Hơn thế nữa, ngay cả ông cụ Tiêu, thần bảo hộ của Hoa Hạ chúng ta, cũng từng thất bại dưới tay cậu ta!”
“Cái gì?”
Suýt chút nữa có người kinh ngạc kêu lên. Trong mắt những cậu ấm cô chiêu này, Tiêu Nghĩa Tuyệt chẳng khác nào vô địch thiên hạ, có ông ấy ở đây thì thất đại huyền môn, linh khí khôi phục gì đó hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng hôm nay lại có người nói với bọn họ rằng Tiêu Nghĩa Tuyệt đã từng thất bại?
Con gái và cháu gái của người đàn ông trung niên lại còn dùng tay che miệng, không dám tin vào chuyện này.
“Bây giờ các cháu đã hiểu tại sao gia chủ của nhà họ Liễu lại bị dọa thành ra như vậy chưa? Đó là vì sợ!”
Người đàn ông trung niên cười nhạt nói: “Cổ Kiếm Môn có cho bọn họ nhiều tiền hơn nữa cũng phải có mạng để tiêu mới được. Từ khi Diệp Tiên sư xuất hiện lần đầu đến nay đã chém giết không biết bao nhiêu gia chủ của các thế gia, tất cả đều bị cậu ta giết chết bằng một kiếm. Năm đó, cậu chủ nhà họ Từ là Từ Đạc còn bị dọa sợ mà chết. Nếu nhà họ Từ và nhà họ Liễu có chút đầu óc thì nên biết phải lựa chọn thế nào”.
“Vâng vâng”.
Mọi người nghĩ lại vẫn thấy sợ, gật đầu đáp, đưa mắt nhìn nhau, họ đều có thể nhìn thấy nỗi sợ hãi từ đáy mắt người kia.
Nếu không phải hôm nay tận mắt chứng kiến, không phải nhìn thấy những gia chủ thế gia ở Yên Kinh đều cúi đầu khom lưng, không phải nhìn thấy Vấn Kiếm lão tổ phân tâm rồi bị Diệp Thành búng tay giết chết thì bọn họ sẽ không tin, mà cho rằng đó chỉ là lời đồn vô căn cứ.
“Lần này ba nhà giàu có và đám người Hứa Lão Thực xui xẻo rồi”, có người cười khẩy hả hê trên nỗi đau của người khác.
Cuộc trò chuyện như thế không chỉ diễn ra ở bàn này, trong đám đông luôn sẽ có người hiểu sơ về thân phận của Diệp Thành. Chẳng mấy chốc, mấy trăm người trong đại sảnh gần như đều được phổ biến chuyện này.
Bấy giờ bọn họ mới hiểu Diệp Thành là sự tồn tại vĩ đại đến thế nào, đằng sau tập đoàn Thương Khung là bối cảnh đáng sợ ra sao.
“Diệp, Diệp Tiên sư, tôi có thể mời cậu một ly không?”
Khi Diệp Thành đang uống rượu và ăn tôm hùm do Aokawa Sayuri lột vỏ đưa sang, một người đàn ông bày ra vẻ mặt tươi cười, hai tay nâng ly rượu, khom lưng tiến tới.
“Ồ, đây không phải là ông cụ nhà họ Tần, chủ tịch Liên minh thương mại Yên Kinh đây sao? Ông đang làm gì vậy?”, có người ha ha cười giễu.
Lúc này, Tần Tư Long nào còn dáng vẻ trí tuệ thâm sâu khi gặp Diệp Thành lần đầu ở Yên Kinh năm xưa? Ông ta nở nụ cười cung kính khiêm nhường, nịnh nọt nói:
“Cậu Diệp, à không, Diệp Tiên sư, trước kia đều tại tôi không tốt với Hồng Sương, làm cậu tức giận. Tôi có thể bảo đảm với cậu, nhà họ Tần chúng tôi tuyệt đối không dám chọc giận đến cậu mảy may nào nữa. Sau này ở Yên Kinh, cậu và tập đoàn Thương Khung có sai chúng tôi làm gì, nhà họ Tần sẽ răm rắp làm theo, tuyệt đối không có ý kiến”.
Nói xong, gia chủ nhà họ Tần tuổi già sức yếu lại quỳ xuống trước mặt cháu ngoại mình.
Diệp Thành bưng ly rượu, không biểu lộ cảm xúc, trong mắt chứa đầy vẻ suy tư. Những người biết chuyện thì lại thở dài: “Sớm biết như vậy thì sao trước kia lại làm những chuyện đó?”
Một phút, hai phút, lại ba phút…
Chẳng mấy chốc đã năm phút trôi qua, lúc này Tần Tư Long quỳ dưới đất đã bắt đầu run rẩy, trái tim dần nặng trĩu theo thời gian.
Ngay khi ông ta đã gần như tuyệt vọng, một giọng nói dịu dàng như âm thanh của thiên nhiên vang lên: “Em họ, nếu ông nội đã có thành ý như vậy thì em hãy tha cho ông ấy một con đường sống, để ông ấy sửa chữa lỗi lầm đi”.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, Tần Thư Dao cũng lớn lên ở nhà họ Tần. Mặc dù sau này Tần Sương đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Tần, nhưng dù thế nào cô ta vẫn còn chút tình cảm với Tần Tư Long và cả nhà họ Tần.
“Diệp, Diệp Tiên sư, tôi có thể mời cậu một ly không?”
Khi Diệp Thành đang uống rượu và ăn tôm hùm do Aokawa Sayuri lột vỏ đưa sang, một người đàn ông bày ra vẻ mặt tươi cười, hai tay nâng ly rượu, khom lưng tiến tới.
“Ồ, đây không phải là ông cụ nhà họ Tần, chủ tịch Liên minh thương mại Yên Kinh đây sao? Ông đang làm gì vậy?”, có người ha ha cười giễu.
Lúc này, Tần Tư Long nào còn dáng vẻ trí tuệ thâm sâu khi gặp Diệp Thành lần đầu ở Yên Kinh năm xưa? Ông ta nở nụ cười cung kính khiêm nhường, nịnh nọt nói:
“Cậu Diệp, à không, Diệp Tiên sư, trước kia đều tại tôi không tốt với Hồng Sương, làm cậu tức giận. Tôi có thể bảo đảm với cậu, nhà họ Tần chúng tôi tuyệt đối không dám chọc giận đến cậu mảy may nào nữa. Sau này ở Yên Kinh, cậu và tập đoàn Thương Khung có sai chúng tôi làm gì, nhà họ Tần sẽ răm rắp làm theo, tuyệt đối không có ý kiến”.
Nói xong, gia chủ nhà họ Tần tuổi già sức yếu lại quỳ xuống trước mặt cháu ngoại mình.
Diệp Thành bưng ly rượu, không biểu lộ cảm xúc, trong mắt chứa đầy vẻ suy tư. Những người biết chuyện thì lại thở dài: “Sớm biết như vậy thì sao trước kia lại làm những chuyện đó?”
Một phút, hai phút, lại ba phút…
Chẳng mấy chốc đã năm phút trôi qua, lúc này Tần Tư Long quỳ dưới đất đã bắt đầu run rẩy, trái tim dần nặng trĩu theo thời gian.
Ngay khi ông ta đã gần như tuyệt vọng, một giọng nói dịu dàng như âm thanh của thiên nhiên vang lên: “Em họ, nếu ông nội đã có thành ý như vậy thì em hãy tha cho ông ấy một con đường sống, để ông ấy sửa chữa lỗi lầm đi”.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, Tần Thư Dao cũng lớn lên ở nhà họ Tần. Mặc dù sau này Tần Sương đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Tần, nhưng dù thế nào cô ta vẫn còn chút tình cảm với Tần Tư Long và cả nhà họ Tần.
Tần Tư Long vội vàng tiếp lời: “Phải phải, nhà họ Tần đã biết sai rồi. Sau này chúng tôi tuyệt đối không dám nuôi lòng phản bội nữa. Hồng Sương bảo chúng tôi đi hướng Đông, chúng tôi sẽ đi hướng Đông, bảo chúng tôi đi hướng Tây, chúng tôi sẽ đi hướng Tây, tuyệt đối không có ý kiến”.
“Được thôi, nể mặt mẹ và chị họ, tôi tha cho ông lần này”.
Cuối cùng Diệp Thành cũng mở miệng, nhưng giọng nói vẫn hơi lạnh lùng: “Nếu ông còn không biết hối cải, làm những chuyện khiến mẹ tôi khổ sở…”
“Không dám, tuyệt đối không dám!”
Tần Tư Long không đợi Diệp Thành nói hết câu đã vội vàng dập đầu, sau đó lại quay sang dập đầu ba cái với Tần Thư Dao rồi mới đứng lên, cung kính chào tạm biệt.
Tần Thư Dao thấy vậy không khỏi lắc đầu cảm khái. Hai năm qua, cô ta cũng xem như đã trải qua sóng to gió lớn, biết thế nào gọi là đạo đối nhân xử thế, nhưng lại không ngờ có ngày ông nội của mình lại dập đầu trước mình…
Ở một bên khác, gia chủ nhà họ Liễu và nhà họ Từ nhìn thấy vậy cũng vội vàng đi đến xin tha. Người giàu nhất Yên Kinh là Hứa Lão Thực cũng theo sát ngay sau…
Thấy những nhân vật lớn uy danh chấn động Yên Kinh lại cúi đầu khom lưng trước mặt Diệp Thành, mọi người đều cảm thấy bàng hoàng.
“Thần thoại đương thời, đây chính là thần thoại đương thời!”
Có người thầm cảm thấy kinh hãi. Trước ngày hôm nay, chín mươi phần trăm người có mặt tại đây còn không biết Diệp Tiên sư là người thế nào, nghe cũng chưa từng nghe qua. Nhưng sau ngày hôm nay, ba chữ Diệp Tiên sư sẽ khắc sâu vào trong ký ức của bọn họ, mãi mãi không bao giờ quên được.
Trước đây, đám người Cổ Kiếm Môn ngang ngược đến thế nào, gia chủ của ba nhà giàu có như cáo mượn oai hùm, ỷ thế hiếp người ra sao, nhưng Diệp Thành vừa đến, tất cả bọn họ đều biến thành hổ giấy.
Bản thân anh không hề có một thế lực nào, chỉ dựa vào sức mạnh của một mình mình mà gây áp lực khiến Yên Kinh phải cúi đầu!