Mục lục
Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 536: Nam Ly Vương đời đầu

Lúc mới đầu, đại trưởng lão và những người khác căn bản không tin. Gì mà chém Nam Ly Vương, giết thái tử, đồ sát vương tộc, cứ như là một câu chuyện thần thoại không có thật vậy.

Không chỉ là bọn họ, những người đến xem như Thanh Mi Tiên Tử còn cười lạnh khinh thường nói:

“Đúng là ăn nói vớ vẩn mà, Diệp Thành cho dù có mạnh hơn nữa thì làm sao có thể là đối thủ của Nam Ly Vương được? Chắc là anh ta đã trốn thoát để tránh bị trị tội rồi, để lại Hoa tộc ở đây để chịu tội thay, Hoa tộc các người chờ bị Nam Ly Vương diệt tộc đi”.

Các trưởng lão sắc mặt tái nhợt, trong lòng vô cùng khủng hoảng sợ hãi.

Mấy người Tô Như Sương, Thu Linh Nhi, tay chân cũng không ngừng run rẩy sợ hãi.

“Chị Sương, tiền bối Diệp Thành sẽ không chạy trốn thật chứ?”, Thu Linh Nhi lo lắng nói.

“Không đâu, Diệp Chân Quân là anh hùng cái thế, mạnh mẽ đến mức nào cơ chứ? Đến cả Diệu Nhật Chân Quân cũng không phải là đối thủ của anh ấy, làm sao anh ấy có thể phản bội lại Hoa tộc bỏ trốn một mình cơ chứ? Chắc chắn là bọn họ đang tung tinh đồn nhảm thôi”.

Tô Như Sương cắn chặt đôi môi đỏ mọng, mỉm cười tự an ủi mình nói ra.

Tiết Mộng Ngưng nghe dược, khẽ lắc đầu, trong lòng thầm thở dài.

Hai cô gái này căn bản không biết được sự kinh khủng của vương đình Nam Ly. Cả quần đảo Nam Ngọc, năm bán đảo lớn, cấm vệ quân của vương đình , còn có các tộc lão, cung phụng, sát thủ ngầm… số lượng Chân Quân cộng lại cũng phải đến cả trăm người. Càng không nói đến Nam Ly Vương tọa trấn ở đó, còn có Nam Ly Vương đời đầu vô cùng thần bí mạnh mẽ.

Diệp Thành chỉ có một mình, làm sao có thể hủy diệt cả thành Nam Ly được cơ chứ?

“Trừ khi anh ta thật sự là lão quái vật Nguyên Anh hóa thành!”, Tiết Mộng Ngưng thầm nói.

Nhưng đợi đến khi Tô Nặc vội vàng chạy đến thành Nam Hoa, còn chưa tiến vào cửa lớn của Linh Miếu thì đã vội vàng quỳ xuống trước cửa, tố cáo tội ác tày trời của các đời vương đình Nam Ly và châu chủ Thương Lam Tinh, nước mắt lưng tròng kể lể thanh minh là bản thân không hề biết chuyện gì cả, là tên tiểu nhân Thương Lam Tinh đứng đằng sau gây chuyện.

Cả thành Nam Hoa đều kinh ngạc ngẩn người ra.

“Đảo chủ, cậu làm gì thế? Mau đứng dậy đi”.

Đại trưởng lão Hoa Thiên Lăng sắc mặt biến đổi, vội vàng đi tới chuẩn bị đỡ Tô Nặc dậy.

Tô Nặc chính là đảo chủ được ủy quyền của bán đảo phía Bắc, chính là kẻ có quyền lực dưới một người mà trên cả vạn người, tất cả lãnh đạo của Hoa tộc ai mà không biết? Ai mà không quen cơ chứ?

Trước đây, các trưởng lão Hoa tộc gặp Tô Nặc đều phải quỳ xuống hành lễ. Tuy rằng mọi người đều là tu sĩ Ngưng Đan, nhưng một người là đảo chủ được ủy nhiệm của bán đảo phía Bắc, nắm quyền sinh sát cả cả một đảo, một bên chỉ là trưởng lão Hoa tộc, căn bản là không thể so sánh được.

“Đại trưởng lão đừng làm tôi khó xử. Diệp Thành Chân Quân thần uy cái thế, một người một kiếm chém cả thành Nam Ly, thiên hạ bây giờ ai mà không biết cơ chứ, từ nay về sau Hoa tộc chính là tộc lớn của bán đảo…. không là tộc mạnh mẽ nhất của cả quần đảo Nam Ngọc này. Địa vị của ông vô cùng tôn kính, một tên nhóc như tôi nào dám để ông phải phiền phức cơ chứ? Vẫn nên quỳ thì tốt hơn”.

Tô Nặc sợ hãi, liên tục lắc đầu.

Đôi tay của Hoa Thiên Lăng đang giơ ra đột nhiên dừng lại giữa không trung, trong mắt ánh lên một tia sáng lấp lánh: “Tô đảo chủ, cậu nói là… những tin tức kia là sự thật?”

“Tin tức hoàn toàn là thật, tôi đã nhận được tin tức từ phi kiếm truyền thư. Cũng là do bán dảo phỉa Bắc chúng tôi gần với thành Nam Ly nhất nên mới biết, e rằng không bao lâu nữa, các gia tộc và ngoại tộc khác đều sẽ biết được tin tức này thôi”.

Tô Nặc cung kính trả lời.

Mọi người nhìn về phía Tô Nặc đang quỳ một cách cung kính, trong lòng đã hơi tin tưởng rồi.

Sau đó, Bắc Minh Tông, tộc Bí Ngân, Bắc Hải Yêu tộc…. những chủng tộc đã từng đắc tội với Hoa tộc đều sợ hãi chen chúc nhau đến tận thành Nam Hoa để xin lỗi.

Nếu những thứ này vẫn chưa phải chứng cứ thuyết phục thì ngay sau đó, các tộc hùng mạnh và các gia tộc lớn, thậm chí là trưởng lão của các tông môn mạnh mẽ đều đến tận đây để thăm hỏi Hoa tộc, bây giờ thì cả thành Nam Hoa đã hoàn toàn chấn động rồi.

Trong thành Nam Hoa, toàn bộ đường đi đều chật cứng người, xe ngựa qua lại đông đúc chen chúc nhau di chuyển. Vô số người Hoa tộc vô cùng chờ đợi nhìn về phía này. Họ nhìn thấy các trưởng lão của Hoa tộc đang ngồi trên đại điện của Linh Miếu.

Mà gia chủ và tộc trưởng của các thế lực gia tộc và các chủng tộc đến đại điện của Linh Miếu đều vô cùng kính cẩn nhẹ nhàng. Một số tộc trưởng của tộc nhỏ đến cả đại điện cũng không dám vào, chắp tay cung kính quỳ ở trước cửa đại điện.

Tất cả những người xem náo nhiệt đều vô cùng chấn động, không ai dám nói một lời nào…

Đặc biệt là đám người Thanh Mi Tiên Tử, nhìn thấy các trưởng lão môn phải của mình xuất hiện, sắc mặt liền tái nhợt lại, cúi đầu thật sâu không dám nói gì nữa.

“Đại trưởng lão, Hoa tộc xuất hiện một nhân vật kiệt xuất như thế, từ hôm nay trở đi, e là cả quần đảo Nam Ngọc này phải dựa vào Diệp Thành Chân Quân và Hoa tộc để tồn tại rồi”.

Đại trưởng lão Huyền Nguyệt Môn, sư bá của Tiết Mộng Ngưng là Ngạo Nguyệt Chân Quân cảm thán nói.

Bà ta đường đường là Chân Quân, cường giả trấn giữ một phương mà lại cư xử cùng vai vế với Hoa Thiên Lăng. Mấy người Tiết Mộng Ngưng, Tô Như Sương đứng ở phía sau, trong đôi mắt đẹp ánh lên vẻ kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi.

Đại trưởng lão Hoa Thiên Lăng bật cười ha ha, chưa bao giờ vui vẻ như hôm nay, nước mắt chảy dài trong vui sướng hạnh phúc.

“Tổ tiên ở trên trời hiển linh, Hoa tộc chúng ta… cuối cùng cũng trở lại đỉnh cao của thế giới này rồi!”

Khoảnh khắc này, vô số người Hoa tộc nước mắt chảy dài trong vui sướng hạnh phúc.

Giọt nước mắt hạnh phúc!

……



Khi cả quần đảo Nam Ngọc đang chấn động kinh ngạc, Diệp Thành đang ngồi trong vương cung, ở giữa Đăng Long đại điện có một ngai vàng được làm bằng vàng ròng và huyền thiết, trên ngai vàng có chín con Lôi Giao đang quấn lấy nhau. Anh lười biếng ngòi trên ngai vàng, Dao Nhi đang ngồi ngay bên cạnh, cầm quả táo trên tay đưa cho anh cắn, mà Ân U Liên lại đứng ở phía sau, ngoan ngoãn xoa bóp cho anh.

Trong Đăng long điện, thi thể của vương tộc sớm đã được người hầu dọn dẹp sạch sẽ.

Các môn phái gia tộc và các tộc trưởng ngoại tộc đều cung kinh chắp tay đứng trên đại điện, giống ý hệt so với trước. Chỉ là so với đại lễ cúng tế tổ tiên thì không ít người đã biến mất.

“Bẩm báo Chân Quân, hầu như tất cả vương tộc Nam Ly đều bị quét sạch rồi. Số còn lại hoặc là dân thường không thể tu luyện hoặc là tội nhân tu vi đã bị phế bỏ. Chỉ là trước khi Nam Huyền lão tổ rời đi đã dẫn theo thất vương tử Nam Giác, chúng tôi không dám ngăn cản”.

Chưởng môn của Huyền Nguyệt Môn là Thái Huyền Chân Quân cung kính báo lại những việc đã xảy ra.

Trận chiến khi đó, ông ta thấy chiến cuộc thay đổi, căn bản không tham chiến, mà Diệp Thành cũng niệm tình ông ta cứu Tô Như Sương và Thu Linh Nhi nên cũng đối đãi đặc biệt.

Các gia tộc và tông môn khác đều nhìn về phía Thái Huyền Chân Quân với ánh mắt ghen tỵ.

“Chỉ là một Kim Đan mà thôi, dẫn đi thì dẫn đi, cũng chẳng có vấn đề gì. Nam Huyền lão tổ này vẫn khá biết điều, biết rằng đại thế đã mất, nên mới dẫn đi người có thiên phú nhất”.

Diệp Thành mỉm cười gật đầu, trong các vương tử của Nam Ly Vương, chỉ có thái tử Nam Sở và thất vương tử Nam Giác và tam thập tam vương tử Nam Hiên, còn có lục vương tôn Nam Hiền là có thiên phú tu luyện nhất, tương lai có cơ hội thành cường giả đỉnh cao, đánh thức được chân thân Lôi Giao.

Nhưng thái tử, tam thập tam vương tử đã bị Diệp Thành giết chết, lục vương tôn bị phế đi, Nam Huyền lão tổ chỉ có thể dẫn theo Nam Giác trốn đi, còn về các tộc nhân khác thì ở trong mắt Nam Huyền lão tổ đều giống như những con kiến. Nếu cần thiết thì lại sinh ra là được rồi, căn bản không quan trọng cho lắm.

“Ngoài ra, chúng tôi đã tìm được nơi mà Nam Ly Vương đời trước bế quan, đáng tiếc là nó đã cũ kĩ, hình như đã lâu không thấy người ở, căn bản không nhìn thấy Nam Ly Vương đời trước ở đâu cả. Chúng tôi chỉ thấy có một người nô bộc canh giữ ở đó”. Thái Huyền Chân Quân nói với vẻ do dự.

“Nam Ly Vương đời đầu không có ở đó?”

Trong Đăng long điện, thi thể của vương tộc sớm đã được người hầu dọn dẹp sạch sẽ.

Các môn phái gia tộc và các tộc trưởng ngoại tộc đều cung kinh chắp tay đứng trên đại điện, giống ý hệt so với trước. Chỉ là so với đại lễ cúng tế tổ tiên thì không ít người đã biến mất.

“Bẩm báo Chân Quân, hầu như tất cả vương tộc Nam Ly đều bị quét sạch rồi. Số còn lại hoặc là dân thường không thể tu luyện hoặc là tội nhân tu vi đã bị phế bỏ. Chỉ là trước khi Nam Huyền lão tổ rời đi đã dẫn theo thất vương tử Nam Giác, chúng tôi không dám ngăn cản”.

Chưởng môn của Huyền Nguyệt Môn là Thái Huyền Chân Quân cung kính báo lại những việc đã xảy ra.

Trận chiến khi đó, ông ta thấy chiến cuộc thay đổi, căn bản không tham chiến, mà Diệp Thành cũng niệm tình ông ta cứu Tô Như Sương và Thu Linh Nhi nên cũng đối đãi đặc biệt.

Các gia tộc và tông môn khác đều nhìn về phía Thái Huyền Chân Quân với ánh mắt ghen tỵ.

“Chỉ là một Kim Đan mà thôi, dẫn đi thì dẫn đi, cũng chẳng có vấn đề gì. Nam Huyền lão tổ này vẫn khá biết điều, biết rằng đại thế đã mất, nên mới dẫn đi người có thiên phú nhất”.

Diệp Thành mỉm cười gật đầu, trong các vương tử của Nam Ly Vương, chỉ có thái tử Nam Sở và thất vương tử Nam Giác và tam thập tam vương tử Nam Hiên, còn có lục vương tôn Nam Hiền là có thiên phú tu luyện nhất, tương lai có cơ hội thành cường giả đỉnh cao, đánh thức được chân thân Lôi Giao.

Nhưng thái tử, tam thập tam vương tử đã bị Diệp Thành giết chết, lục vương tôn bị phế đi, Nam Huyền lão tổ chỉ có thể dẫn theo Nam Giác trốn đi, còn về các tộc nhân khác thì ở trong mắt Nam Huyền lão tổ đều giống như những con kiến. Nếu cần thiết thì lại sinh ra là được rồi, căn bản không quan trọng cho lắm.

“Ngoài ra, chúng tôi đã tìm được nơi mà Nam Ly Vương đời trước bế quan, đáng tiếc là nó đã cũ kĩ, hình như đã lâu không thấy người ở, căn bản không nhìn thấy Nam Ly Vương đời trước ở đâu cả. Chúng tôi chỉ thấy có một người nô bộc canh giữ ở đó”. Thái Huyền Chân Quân nói với vẻ do dự.

“Nam Ly Vương đời đầu không có ở đó?”

Diệp Thành khẽ nhíu mày lại.

Trước đây anh cảm thấy có gì đó không đúng rồi, trận chiến chấn động cả trời đất như thế, đến cả Nam Ly Vương cũng bị chém chết, vương đô bị phá. Làm sao mà Nam Ly Vương đời đầu vẫn không hề xuất hiện, đợi đến khi hỏi được người nô bộc kia, Diệp Thành mới biết được.

“Chủ nhân của tôi thực ra hơn ba trăm năm về trước đã biến mất rồi, bị mắc kẹt ở trong địa ngục Vô Gián. Gần đây chủ nhân mới truyền tin tức về, nói địa ngục Vô Gián sắp mở ra, ông ấy sắp trở về, cho nên mới tổ chức đại điển này”.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK